Thành công lớn nhất của một con người là gì?

Chúng ta thường hay nói đến thành công, nhưng thành công là gì? Có nhiều loại thành công, vậy chúng ta cần phải thành công cái gì nhất? Và thành công lớn nhất của một con người là gì?


Câu chuyện về thành công của một giáo sư

Có một vị giáo sư rất giỏi, trên thông tinh văn, dưới tường địa lý. Ông ta có một sở thích đó là đi dạo. Một ngày nọ, vị giáo sư đi dạo trong bìa rừng thì gặp phải một con sông. Đi tiếp tục đi tiếp, vị giáo sư thuê một con đò ven bờ để chở mình đi. Trên sông, vị giáo sư mơ màng đưa mắt nhìn về phía xa xa những dãy núi và hỏi anh lái đò:

“Này anh! Anh có viết gì về địa chất học không?”

Anh lái đò vốn ít học trả lời:
“Tôi không biết”.

Vị giáo sư ra vẻ ngán ngẩm nói:
“Vậy anh lãng phí mất ¼ cuộc đời anh rồi!”.
Lát sau ông ta lại hỏi anh lái đò:
“Thế anh có biết gì về sinh vật học không?”

Anh lái đò vẫn thật thà:
“Tôi không biết”.

Vị giáo sư phán:
“Vậy anh lãng phí mất nửa cuộc đời mình rồi”
Lúc này ông ta quan sát mây và lại hỏi anh lái đò:
“Thế tôi hỏi anh anh có biết gì về thiên văn học không???”

Anh lái đò lại đáp:
“Thú thật với giáo sư, tôi chưa bao giờ tìm hiểu về thiên văn học”

Và ông giáo sư tuyên bố:
“Vậy anh lãng phí ¾ cuộc đời mình rồi!!”

Lúc đó bỗng dưng gió nổi lên, con đò lao vào một tảng đá làm cho con đò bị thủng một lỗ lớn, nước theo lỗ thủng mà tràn vào. Theo phản xạ anh lái đò nhảy ra khỏi thuyền và bơi về bờ. Lúc này anh ta chợt nhớ ra và quay lại hỏi vị giáo sư:
“Giáo sư ơi ông có biết bơi không?”

Vị giáo sư lúc này lắp bắp trả lời:
“Tôi … không … biết…”

Anh lái đò nhìn ông và nói:
“Vậy ông mất cả cuộc đời mình rồi!!!”
Nói xong anh ta bơi tiếp về bờ.

Giáo sư trên là con người thành công hay thất bại?

Giáo sư đã thành công trong việc tiếp thu các kiến thức khoa học về địa lý, thiên văn, danh tiếng, bằng cấp… có thể cả tiền bạc. Nhưng giáo sư đã thất bại trong việc làm một con người Khỏe Mạnh và Hạnh Phúc.

Trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy. Chính chúng ta và rất nhiều người khác có thể đang chạy theo những điều vô nghĩa mà mình không hề nhận ra. Chỉ khi những điều đó biến mất thì ta mới bắt đầu “giật mình mình lại thương mình xót xa”. Lúc nhắm mắt xuôi tay, ta mới nhận ra rằng, cả cuộc đời ta có 2 sai lầm lớn nhất:

  1. Điều cần biết thì không biết, điều không cần biết thì lại biết rất rõ.
  2. Cái cần có thì lại không có, cái không cần có thì lại có rất nhiều.

3 điều cần biết trên đời này

Trên đời này có mấy ai có thể biết thiên văn địa lý như vị giáo sư kia. Vậy mà có mỗi cái làm sao để giữ Hơi Thở khi xuống nước cũng không biết. Bạn có thể biết chơi nhạc, biết hát, biết làm việc rất giỏi và biết kiếm nhiều tiền.. nhưng bạn không biết làm sao để giữ Hơi Thở của mình giữa những đổi thay của cuộc sống này thì những cái biết của bạn cũng chẳng có chỗ để bám víu. Và một cuộc đời đã bôn ba vật lộn với những khó khăn thử thách để được thành công bỗng trở nên vô nghĩa khi đứng trước cái chết. Vì vậy, 3 điều cần biết trong cuộc đời này là:

  1. Biết Chính Minh
  2. Biết Giữ Mình
  3. Biết Sống Với Chính Mình.

3 cái cần có trong cuộc đời

  1. Có Thân Khỏe
  2. Có Tâm An
  3. Có Trí Tuệ

Thành công lớn nhất của một con người là Biết Cái Cần Biết, Có Cái Cần Có.

Đến đây, chúng ta đã thấy rằng, thành công lớn nhất của một con người không phải là trở thành bá chủ thế giới như Naponeon Đại đế, như Thành Cát Tư Hãn muốn chiếm lĩnh toàn thế giới, như tổng thống Mỹ quyền lực nhất thế giới, như Bill Gate giàu nhất thế giới… mà là Biết Chính Mình, Biết Giữ Mình, Biết Sống với Chính Minh và Có Thân Khỏe, Có Tâm An, Có Trí Tuệ.

4 việc cần làm ngay bây giờ

  1. Xét lại tất cả xem hiện tại những Điều Cần Biết và những Cái Cần Có mình đã có được bao nhiêu rồi?
  2. Tìm phương pháp để làm cho những điều đó được lớn lên mỗi ngày.
  3. Coi những hiện tượng trong cuộc sống đều là những chất liệu để mình Biết Cái Cần Biết, Có Cái Cần Có.
  4. Tìm những người bạn có cùng chí hướng này và tìm những môi trường phù hợp để nuôi dưỡng Thân Tâm của chính mình.

Không có con đường nào bằng phẳng. Nếu có con đường bằng phẳng thì chúng ta cũng chẳng học được gì từ con đường ấy. Vì vậy, chúng ta hãy xác định khó khăn, thử thách luôn luôn ở ngay trước mắt ta. Đã biết được Đích Đến rồi thì hãy cùng nhau Cố Lên!

Sưu tầm

Truyện ngắn: Món quà giáng sinh

Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhầm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.

Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố New York.

Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm Jim, James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.

Ảnh bìa sách “The Gift of the Magi” (Ảnh: Wiki)

Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.

Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.

Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên. 

Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh. Thứ còn lại là mái tóc của Della.

Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.

Della bước chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu “Madame Eloise”. Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ “Eloise” nào cả.

Della cất tiếng hỏi: “Bà mua tóc tôi không?” 

– “Tôi chuyên mua tóc mà”, bà ta đáp và bảo : “Hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi”.

Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.

– “Hai mươi đồng” – bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.

– “Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi” – Della nói.

Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Ðó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.

Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.

Ðến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm :”Mình có thể làm gì với nó đây?”. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. “Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!”. Cô tự nhủ: “Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?”

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: “Ðừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói “Giáng sinh vui vẻ”, em có một món quà rất hay cho anh này!”

– Em đã cắt mất tóc rồi à? – Jim hỏi.

– Ðúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? Em vẫn là em mà! – Della nói.

Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: “Em nói là em đã bán tóc à?”

– Ðúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?

Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: “Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy”.

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa! 

Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc: “Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim”, nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy. 

– Ðẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này.

Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: “Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em ạ”.

~Sưu tầm~

LÝ THƯỜNG KIỆT - Công Hạ Thành Ung Châu

Do cả sử Việt và Hoa đều đã để mai một đi chiến công rực rỡ này, nên chúng ta chỉ còn cách cùng nhau tưởng tượng về nó khi xem tiểu thuyết nhé. Điều an ủi là quyển tiểu thuyết này viết dựa trên những tư liệu lịch sử quý hiếm, độ khả tín có thể xem là rất cao so với hiện nay.

“Hai bên bàn luận gần nửa ngày, mà vẫn không đi đến kết quả nào. Cuối cùng nguyên soái Thường Kiệt quyết định: Đồng ý cho đánh thành Ung, với hai điều kiện. Một là không được hy sinh quá năm trăm quân Việt. Hai là trong bảy ngày mà không hạ được thành, thì coi như thất bại, cho rút quân. 

Việc đánh thành trao cho Trung Thành Vương, Tín Nghĩa Vương. Hai vương họp với Long Biên ngũ hùng, Tây Hồ thất kiệt, Thần Vũ thập anh, Vũ kỵ thượng tướng quân để nghị kế đánh thành. 

Đinh Hoàng Nghi đứng lên nói: ‘Nguyên soái đã giới hạn cho chúng ta bảy ngày, vậy bây giờ đệ xin đưa ra năm bước phá thành Ung, chỉ trong ba ngày mà quân mình chết rất ít, nhưng quân Tống thì chết nhiều lắm’.

Tín Nghĩa Vương hỏi: ‘Nghi đệ thử nói cho ta nghe xem nào?’

–Bước thứ nhất là tuyệt đường cấp nước. Trong mấy ngày đánh thành, đệ chú ý thấy quanh thành Ung có con hào cực sâu bắt nguồn từ một sông nhỏ. Hào lại có lạch nhỏ thông vào trong thành. Địa thế thành rất cao. Nếu bây giờ ta ngăn nước con sông thông với hào, rồi khơi đất thực sâu, ắt bao nhiêu nước quanh hào sẽ rút ra hết. Như vậy chỉ nội trong hai ngày trong thành không còn nước uống nữa.

Mọi người vỗ tay hoan hô.

–Bước thứ nhì là lấp hào. Ta hiện có trong tay hai vạn tù binh. Sau khi khơi hết nước ở hào quanh thành, ta dùng tù binh khuân đá lấp hào. Dĩ nhiên trong khi họ lấp hào, thì quân trong thành có thể bắn tên, lăn đá xuống. Vậy khi họ khuân đá lấp hào, thì ta dùng đội Thần tiễn Long Biên phục bên ngoài, hễ quân Tống nhô đầu lên là bắn ngã.

Trung Thành Vương gật đầu: ‘Phương pháp này được. Rồi sao?’

–Bước thứ ba là ta dùng lối công thành như vũ bão, như sét nổ liên tiếp ngày đêm; reo hò xung phong, dùng đại nỏ bắn Lôi tiễn đốt sạch nhà cửa, kho lẫm. Như vậy chỉ hai ngày sau quân Tống kiệt lực, lương thảo cháy hết, nhà cửa trú ngụ chẳng còn. Bấy giờ ta tiến sang bước thứ tư.

Mọi người hỏi: ‘Bước thứ tư là gì?’

–Bước thứ tư là, quân ta, người nào cũng có một cái túi vải lớn đựng trang phục, dụng cụ. Ta lệnh cho quân tạm cất trang phục, dụng cở ở trại, lấy túi đó đựng đất. Ta cho họ chờ sẵn ở gần bốn khu của bốn tường thành. Bước thứ năm, ta cho bắn tới tấp, bắn thực nhiều Lôi-tiễn vào thành, không chừa một chỗ nào. Bấy giờ quân Tống không còn thấy trời đất là gì; ta cho quân xung phong đến trước tường thành xếp bao lại thành bức tường có bậc, rồi leo rồi leo vào trong.

Trung Thành Vương khen ngợi: ‘Được, ta đồng ý kế hoạch của Nghi đệ”.

Vương ban lệnh: ‘Trong năm bước Nghi đệ đưa ra, có hai phần chính yếu. Hai phần này phải phối hợp nhịp nhàng với nhau. Việc thứ nhất là khơi nước, lấp hào, đem túi vải làm ụ. Việc thứ nhì là công thành. Vậy việc thứ nhất Tín Nghĩa Vương đảm trách. Việc thứ hai do ta đảm trách.

Vương hỏi em: ‘Nhị đệ! Nhị đệ định trao cho ai làm, bao giờ thì làm?’

–Làm ngay lập tức.

Tín Nghĩa Vương trả lời: ‘Việc tổng chỉ huy đào đất ngăn nước sông, khơi nước trong thành chảy ra ngoài giao cho Vũ kỵ thượng tướng quân Hà Mai Việt.

Hà Mai Việt đứng dậy nhận lệnh.

–Việc dùng tù binh lấp hào trao cho Thần Vũ thập anh. Công tác phải thi hành ngay lập tức, không kể ngày đêm.

Thần Vũ thập anh đứng dậy nhận lệnh.

–Việc chất bao đất làm ụ, sẽ do Tây Hồ thất kiệt dùng bản bộ quân mã thực hiện.

Trung Thành Vương vui lòng: ‘Lực lượng công thành không cần đông. Chỉ cần bốn hiệu đánh bốn mặt, một hiệu đánh vào trung ương. Việc này ta giao cho Long-biên ngũ-hùng’.

Vương ban lệnh: ‘Việc tổng chỉ huy nã đại nỏ vào thành, ta giao cho Phạm Dật. Lúc đầu để cho quân khỏi mệt, ta chia lực lượng làm hai, luân phiên nhau, mỗi ngày hai hiệu đánh hai hiệu nghỉ. Vậy Vũ Quang, Hoàng Nghi một phiên; Lý Đoan, Trần Ninh một phiên. Cứ hai hiệu công, thì hai hiệu nghỉ. Sau hai ngày, quân Tống mệt mỏi rồi, thì ta dùng cả bốn hiệu cùng đánh. Vũ Quang cửa Tây, Hoàng Nghi cửa Bắc, Lý Đoan cửa Nam, Trần Ninh cửa Đông’.

Vương đưa mắt nhìn Phạm Dật: ‘Ngay chiều nay, Vũ Quang, Hoàng Nghi đánh trước.

Giờ Tuất (19-21 giờ)ngày 20 tháng giêng, Phạm Dật sai bắn lên trời mũi Lôi tiễn chứa hoàng thạch, mã não. Mũi Lôi tiễn lên cao, thì lửa bắt cháy vào hoàng thạch, mã não phát nổ như tiếng sấm rung động không gian thành Ung. Tại bốn phía, bọn Vũ Quang, Hoàng Nghi, Võ Kim Liên, Phương Quỳnh, đã leo lên trúc đài chờ đợi từ lâu. Khi thấy mũi đại Lôi tiễn nổ, thì biết là lệnh công thành bắt đầu. Cả bốn người đều cầm cờ đỏ phất lên, nỏ binh châm lửa phát pháo. Phút chốc hàng trăm tiếng nổ rung động thành Ung, lửa phụt lên cao, bắn tung ra khắp nơi. Sau hai khắc, thành ngập trong biển lửa. Quân Tống kinh hoàng ôm đầu chạy toán loạn, tiếng ngựa hí, tiếng chó tru, tiếng người gào thét lẫn với tiếng nổ của Lôi tiễn vọng đi rất xa. Quân trên thành đành núp trong hố, không giám ngóc đầu dậy. Tín Nghĩa Vương đứng trên đài cao nhìn rất rõ biến chuyển trong thành. Vương ra lệnh cho Hà Mai Việt, Thần Vũ thập anh hành sự.

Cuộc nã Lôi tiễn diễn ra suốt đêm, cho tới giờ Thìn ngày hôm sau, 22 tháng giêng, thì đổi phiên. Phiên này do Lý Đoan, Trần Ninh, Ngọc Liên, Ngọc Hương đảm trách. Cũng cùng lúc ấy Hà Mai Việt đã cho khơi cạn hết nước bốn con hào quanh thành. Đến chiều hôm ấy, thì Thần Vũ thập anh đã lấp xong bốn con hào.

Giờ Dậu, ngày 22 tháng Giêng, Trung Thành Vương, Tín Nghĩa Vương đi một vòng quanh thành quan sát trận thế. Đến tối nhị vương truyền mời chư tướng lại họp.

Tín Nghĩa Vương hỏi Long-biên ngũ hùng: ‘Từ trưa đến giờ các em có nhận thấy gì khác lạ không?

Kim Loan, Kim Liên trả lời: ‘Em thấy dường như trong thành tê liệt hoàn toàn, không còn sức chống trả nữa’.

– Đúng thế. Vậy Tây-hồ thất kiệt chuẩn bị, đúng giờ Dần ngày mai, thì cho quân xếp cho quân xếp bao đất làm ụ leo vào.

Đêm đó, đến phiên Lý Đoan, Trần Ninh, Ngọc Liên, Ngọc Hương chỉ huy hai hiệu Bổng Nhật, Đằng Hải nã đại nỏ cầm chừng, mục đích làm cho quân Tống ăn ngủ không yên.

Ngày 23 tháng giêng. Đúng ra sang giờ Sửu (1-3 giờ sáng) thì tới phiên Vũ Quang, Hoàng Nghi, Kim Liên, Phương Quỳnh công thành cho đám Lý Đoan, Trần Ninh nghỉ. Nhưng hôm nay là ngày đại tấn công. Bốn cặp Dật, Quang, Đoan, Ninh dàn quân ra bốn mặt Tây, Bắc, Đông, Nam, còn Hoàng Nghi với bản bộ quân mã thêm đội Thần tiễn Long-biên chờ đợi ở cửa Nam. Bốn mặt, bốn hiệu quân cùng bắn đại nỏ vào thành. Đây là lần đầu tiên thành Ung phải hứng chịu một cuộc hỏa công kinh hồn động phách như vậy.

Sau một giờ bắn đá, Lôi tiễn, vừa sang giờ Dần, Tín Nghĩa Vương cho tung lên trời năm chiếc pháo thăng thiên, tỏa ra năm mầu vàng, trắng, đen, xanh, đỏ. Đó là lệnh cho quân mang bao đất làm ụ. Lập tức Tây Hồ thất kiệt phất cờ hiệu, quân xung vào sát tường, mỗi người lính đều mang một bao đất, mau chóng xếp lại với nhau, phút chốc thành một cái ụ có nhiều bậc cao bằng mặt thành.

Thần Vũ thập anh tung mình leo lên đầu tiên với đội Thần tiễn Long-biên. Không gặp một chống cự nào. Mười người cho mở cổng thành ra, đội Thần hổ, Thần báo gầm lên một tiếng rung động trời đất, tỏa ra như rẻ quạt, xung vào trước. Bốn hiệu Thiên tử binh reo hò tràn như nước vỡ bờ tiến vào chiếm bốn khu. Còn hiệu Quảng-vũ do Hoàng Nghi, Phương Quỳnh chỉ huy, xông thẳng vào trung ương. Tất cả không gặp một kháng cự nào.

Trung Thành Vương, Tín Nghĩa Vương đã nhập thành. Một cảnh tượng kinh hoàng phơi bầy ra trước mắt hai vương: Khắp nơi chỉ còn trăm căn nhà bằng ngói là nguyên vẹn. Còn nhà gỗ, nhà tranh, cái thì cháy chỉ còn nền, cái thì trơ lại mấy cái cột. Rải rác trên mặt đất, xác chết chồng chất lên nhau, lẫn lộn trong đống tro, trong bùn lầy. Lại có những cái nằm vắt vẻo trên cây, chân tay co quắp, mắt trợn trừng trừng; mùi hôi thối xông lên nồng nặc.

Đinh Hoàng Nghi có nhiệm vụ tiến chiếm dinh tổng trấn. Cho nên khi vừa vào trong, chàng cùng Phương-Quỳnh xua quân tiến thẳng vào trung ương. Một đội võ sĩ Tống hơn ba trăm người dàn ra ra chặn lại. Đội võ sĩ này, quần áo rách bươm, đầu tóc tả tơi; được chỉ huy bởi Tô Giam. Họ chiến đấu rất mãnh liệt. Nhưng họ đương đầu sao nổi với đội Thần tiễn Long-biên, và hiệu Quảng Vũ? Nên trong khoảnh khắc, chỉ còn lại hơn ba chục người. Phương Quỳnh thấy vậy, động lòng bất trắc, ra lệnh cho đội Thần tiễn:

– Ngừng tay!

Nàng tiến lên cung tay hành lễ với Tô Giam:

–Tô tướng quân! Người cứ thong thả lùi vào dinh. Tiểu nữ hứa không làm khó dễ người cùng bảo quyến đâu.

Trung Thành Vương, Tín Nghĩa Vương đã tới. Tín Nghĩa Vương hướng Tô Giam chắp tay:

– Tô tiên sinh, đầu hàng đi thôi!

Tô Giam trong dáng mệt mỏi cùng cực, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, ông chắp tay hướng hai vương:

– Nhị vị vương gia! Tô Giam này đã trấn ở Nam-thùy trong hơn ba mươi năm nay, nên hiểu rất rõ Đại Việt. Chính lão phu từng chống đối chính sách của Thẩm Khởi, Lưu Di gây hấn với Đại Việt. Nhưng… nhưng chỉ vì cương trực, lại chủ thân với Đại Việt, mà hoạn lộ đầy chông gai, mà phải ở dưới quyền bọn Thẩm, Lưu. Nay cái tai vạ này, do chính chúng gây ra, rồi lão phu phải chịu. Hôm nay lão phu nhất định sẽ chết ở thành Ung này để báo đáp quân phụ.

Trung Thành Vương chắp tay hành lễ:

–Tô tiên sinh chẳng nên bi phẫn, anh em tiểu sinh hứa cấp ngựa, xe, lương thảo để tiên sinh với gia quyến rời khỏi đây.

Tô Giam vái nhị vương:

– Đa tạ nhị vị vương gia, lão phu sống thì trấn thủ thành Ung, nay thành Ung mất, thì nguyện làm ma thành Ung. Vậy lão phu xin nhị vương ban cho một ân huệ.

Tín Nghĩa Vương cảm động:

–Xin tiên sinh cứ nói, anh em tiểu sinh nguyện chu toàn.

Tô chỉ vào dinh mình:

–Nguyện vọng của lão phu là xin nhị vương không cho bất cứ người hay thú nào vào trong dinh của lão phu trong vòng một giờ. Không biết vương có hứa cho không?

Tín Nghĩa Vương gật đầu:

– Tiểu sinh xin hứa.

Vương phất tay cho binh sĩ, cùng các đội thú lùi ra xa. Tô Giam cùng đôi võ sĩ tiến vào trong dinh. Khoảng hơn khắc sau, trong dinh bốc cháy, phút chốc ngọn lửa bốc cao. Trong khói lửa chập chờn, người người đều thấy Tô Giam mặc quần áo đại trào, tay cầm hốt, ngồi nghiêm chỉnh, miệng mỉm cười, cho tới khi dinh thự sụp đổ. Nhị vương cùng chư tướng hướng vào trong đám lửa cháy, vái ba vái. Khoảng nửa giờ sau, dinh tổng trấn chỉ còn lại một đống than đỏ lừ. Nhưng vì đã hứa trong một giờ không cho quân nhập dinh tổng trấn, nên Tín Nghĩa Vương chỉ biết đứng nhìn. Đợi đúng một giờ sau, nhị vương cho bới than, tìm ra được ba mươi sáu xác chết là vợ, con, cháu của Tô Giam, với với xác của hai mươi mốt dũng sĩ.

Quân Đại-Việt được lệnh rút ra ngoài thành, chỉ để lại hiệu Bổng Nhật của Lý Đoan, Ngọc Liên thu dọn chiến trường.

Trung Thành vương cho quân thu nhặt xác chết xếp lại thành từng đống, rồi sai chất củi, đổ dầu thiêu hết. Vương sai khâm liệm thi thể Tô Giam với gia quyến đem chôn, lại cho lập bia đá trên từng mộ, đề tên từng người. Còn dân, quân còn sống sót thì bắt rời thành thành, vì sợ độc khí tử thi gây bệnh.

Nguyên soái Thường-Kiệt, quân sư Tôn Đản đã tới. Nước mắt đầm đìa, công chúa Thiên-Ninh đọc kinh vãng sanh cho oan hồn binh tướng, dân chúng Tống. Thường Kiệt nói với Trung, Tín nhị vương:

–Ta hẹn cho nhị đệ bẩy bẩy ngày để hạ thành Ung, nhưng nhị đệ thành công trong vòng ba ngày. Ta lại hẹn không thể để quân chết quá năm trăm, mà nhị đệ chỉ hy sinh có hơn trăm tù binh. Giỏi. Thôi, ta hủy thành, rồi lui binh.”

Lý Thường Kiệt ()

(Nam Quốc Sơn Hà, Trần Đại Sỹ) 

NỘI LỰC [Con Người] là gì?

Duyên lành đã đưa tôi đến lớp học "Thấu Hiểu Nội Tâm - Kiến Tạo An Vui" - Khóa 5, [13/9-19/9] của cộng đồng WIT, hơn những gì mong đợi, gần một ngàn người có mặt tham gia khóa học online là cộng nghiệp tốt để khóa học kéo dài thêm ba ngày.

Với chất giọng khá đặc biệt của vị Thầy đã hệ thống hóa nội dung bài giảng về nội tâm của con người vô cùng sâu sắc, có thể đặt tên và gọi tên những cảm xúc tinh tế sâu thẫm nhất trong con người để ta có thể hiểu chúng. 

Thêm đó là những câu hỏi và chia sẻ [chân thật] của những bạn học như phần nào giúp tôi hiểu được bài giảng và những khía cạnh vi tế của cuộc sống.

Rất trân trọng biết ơn người đã gieo duyên để tôi được đến lớp học, biết ơn vị Thầy giảng bài, ban tổ chức WIT, những anh chị bạn đã đặt câu hỏi-chia sẻ và toàn bộ những người tham dự khóa học.
Với tôi, hệ thống bài giảng này vi diệu và kinh điển thể hiện ở 2 điểm:
  • Có thể sẽ trường tồn với thời gian.
  • Mọi lứa tuổi có thể lĩnh hội được.
Chỉ trong 10 ngày học diễn ra từ 6h45-11h mỗi tối [có hôm lên đến 4h sáng hôm sau], mà lượng kiến thức có được là vô cùng to lớn và quý giá, loạt bài viết tiếp theo tôi sẽ tổng hợp những định nghĩa - những mẫu chuyện mà nhận được từ vị Thầy.
Thực sự thì nó không có gì mới - nó nằm trong mỗi người chúng ta, nhưng vì nó được bao phủ bởi những lớp màn vô minh - mà chưa có ai giúp ta vén lên những bức màn đó để ta có thể khai sáng cho chính ta. Tên của khóa học là: LỘ TRÌNH NÂNG TẦM NHẬN THỨC THẤU HIỂU NỘI TÂM, mang đầy đủ ý nghĩa của nó.

Tiếp cận: Thông thường con người ta bị vướng mắc gởi sáu rào cản (hay gọi là cái kén)

  1. LẬP TRÌNH BÌNH THƯỜNG => HẠN CHẾ TỰ NHẬN THỨC: Lập trình là 1 con người bình thường – hạn chế tự nhận thức (không thể làm cái này cái kia). Ai cũng có hạn chế tự nhận thức này. Đây là 1 sợi xích hay cái kén dày bao bọc mình. Lập trình làm một con người tầm thường.
  2. SỢ THẤT BẠI
  3. SỢ CHỈ TRÍCH, PHÊ BÌNH
  4. THIẾU HIỂU BIẾT
  5. THIẾU ĐIỀU KIỆN
  6. THIẾU TẦM NHÌN RÕ RÀNG
Ta là một quả trứng, ta muốn ta là thức ăn hay là sinh mệnh?

Thông thường, sự đau khổ giúp ta thay đổi nếu sự đau khổ không làm ta thay đổi thì sự đau khổ lớn hơn, sự đau khổ lớn hơn không làm chúng ta thay đổi thì sự đau khổ khủng khiếp làm chúng ta thay đổi, sự thay đổi khủng khiếp không làm chúng ta thay đổi thì sự mất mát làm chúng ta thay đổi.

Dẫn chứng: 

  • Trứng gà đập từ bên ngoài => thức ăn.
  • Trứng gà đâp từ bên trong ra là sinh mệnh. 
  • Nếu chúng ta không tự bước ra cái kén thì bị xã hội dồn nén, mất mát, đau khổ chúng ta mới thay đổi => chúng ta làm thức ăn cho Xã Hội

(Còn nữa) 

[SÁCH] - Giữ thái độ để luôn tạo thuận lợi cho mình

1. Mỗi lúc, mỗi nơi, hãy tạo giá trị cho xã hội chung quanh, bất chấp giá trị đó to hay nhỏ.

Ở nơi nào có trẻ em, nếu sáng tạo ra một trò chơi cho chúng thì bạn đã tạo ra một giá trị. Nếu tham gia chơi cùng chúng, bạn đã tạo ra một trải nghiệm vô cùng quý báu cho chúng. Còn nếu bạn lôi cuốn được tất cả đám đông cùng chơi, bạn sẽ được xem là một thủ lĩnh.

Mỗi giây mỗi phút, xã hội đều khao khát đón nhận những giá trị dù to hay nhỏ từ mỗi cá nhân. Và nếu chính bạn tạo ra những giá trị mới cho một tập thể hay một công đồng, bạn không cần vỗ ngực, đương nhiên sẽ được xem như một lãnh đạo.

2. Làm thật tốt việc của mình, đừng can thiệp vào việc của người khác.

Người thức thời chớ bao giờ mất thời gian để can thiệp vào những sự việc không mang lại lợi ích cho ai. Lộ trình của bạn sẽ chậm lại, chứ không nhanh lên nếu bạn đã trót để mất thời gian vào những chuyện không đâu. Hãy tập trung vào việc của bạn.

3. Ngay trong những tình huống bình thường nhất, cũng cần dựng tạo lòng tin.

Khi cần thiết, bạn nên chọn im lặng, thay vì tham gia bàn bạc vô tội vạ. Bạn đừng bao giờ có những ý nghĩ tạm bợ, những giải pháp vá víu, những hành động qua ngày. Thái độ tạm bợ sẽ làm cho bạn thấp giá, mất đi sự tín nhiệm của xã hội cho những việc lớn. Người đời vẫn thường kính trọng những ai cẩn mật trong tư duy và lời nói.

Lộ trình thành công bắt buộc phải kiệm lời. Hãy xem lời nói như viên đạn, phải biết dùng nó đúng thời điểm, đúng tình huống để bắn trúng đích. 

4. Đừng bỏ lỡ cơ hội để tôn vinh người khác.

Bất cứ tình huống nào cho phép, hãy nói lời chúc mừng và vinh danh những người đã thực hiện bất cứ việc gì, cho dù là việc to hay nhỏ. Được bạn tôn vinh, họ sẽ nhớ mãi và sẽ trả lễ nhiều lần như thế.

Ngược lại, khi đối tác phạm lỗi, bạn hãy tìm lời lẽ để mọi người dễ dàng chấp nhận một sự việc khó cho mọi người, được thực hiện trong những điều kiện không lý tưởng với ít phương tiện. Đỡ lời là biết sống với xã hội, đỡ lời là hiểu được rằng không phải ai cũng là Lý Thường Kiệt hay Trần Hưng Đạo bách chiến bách thắng, mà xã hội toàn những người như bạn và tôi, có rất nhiều khiếm khuyết. Mỗi cố gắng đều cần được tôn vinh, mỗi chiến công, cho dù nhỏ phải được khen thưởng. Còn nếu những chiến công đó là do thành viên trong gia đình tạo nên thì bạn hãy ăn mừng. 

5. Tránh tạo nên những phản ứng đối nghịch vô ích hoặc những sự ghen tuông, ganh tị không cần thiết.

Ngày nay, chúng ta thường xuyên được chứng kiến những màn khoe khoang của nả...

Người khoe ra những thứ đó sẽ nhận được những lời khen hời hợt, những lời chúc mừng qua quít cho những thứ rất phù phiếm, đã tốn tiền, mà còn cả công, còn thì để lại cho xã hội là chút vị đắng của sự ganh tị, khó chịu.

Xã hội mà không yêu bạn thì bạn sẽ đi đâu xa?

6. Chớ bao giờ tự khen mình.

Tự đánh giá tốt về mình sẽ chỉ làm cho người khác đánh giá bạn thấp đi. Việc đánh giá sẽ chỉ có giá trị khi một nhân vật thức ba làm việc này.

7. Hãy trung thành với những người trung thành với bạn, mà trước nhất là vợ (chồng) bạn.

"Giàu vì bạn, sang vì vợ", tôi thấy câu nói ấy đúng quá và muốn nhắc nhở bạn: Chớ nên có những lời nói hoặc hành động vô tri với "một nửa của mình". Lộ trình thành công nằm ở đó, chưa kể tới lộ trình hạnh phúc, bạn nhé.

8. Cơ hội bao giờ cũng tới như một thách thức, thậm chí mình có thể tự tạo cơ hội.

Để tôi lấy một ví dụ. Vào năm 1964, một kỹ sư vô danh tiểu tốt bên Pháp đề nghị với chính quyền các đô thị bên Pháp được chỉnh trang lại toàn bộ các bảng chỉ đường. Ông sẽ làm việc này miễn phí. Đổi lại, ông xin được độc quyền trưng bày các biển quảng cáo ở những vị trí phù hợp. 

9. Hãy nới rộng các mối quan hệ, vòng bạn bè thân hữu.

Xây dựng được quan hệ bạn bè rồi, phải biết cách duy trì, vun đắp tình bạn. Việc giữ gìn tình bạn không nhất thiết phải đi nhậu với nhau mỗi chiều, mà có khi chỉ cần có những ý nghĩ đằm thắm tích cực cho nhau.

10. Chớ bao giờ nên đặt vấn đề của bạn cho ai đó giải quyết.

Hãy tránh ngay từ đầu việc mở cửa cho ai đó tới chia sẻ nỗi niềm, điều này chỉ khiến bạn thêm vướng chân và mất tập trung. Lôi kéo thành bè không giải quyết được việc gì mà chỉ thêm rối, cuối cùng có thể mang tới những bất lợi, nếu chẳng may những người bạn ngày hôm nay không hẳn còn là bạn trong ngày mai. 

11. Đừng bao giờ sống với chữ "nếu".

Người thành công không bao giờ nuối tiếc kết quả, vì họ đã thực sự "cho hết đi những nỗ lực có thể cho". Vậy hãy là winner, bạn nhé! Hãy nhìn nhận kết quả, không mang chút nuối tiếc, phân tích khuyết điểm và tiến lên. Bản chất của người hùng chân chính là thế. 

12. Hãy để sự tự ái của bạn chôn sâu trong túi.

Tự ái cá nhân là một thứ khó nuốt nhất cho những người chung quanh, nhất là khi bạn chưa có thành tích gì đáng kể. Thực ra, chính những người đạt được nhiều thành công lại hiểu rất rõ rằng: Chỗ tốt nhất để đặt tự ái của họ chính là lúc họ đang đứng trước một công việc khổng lồ. Tự ái đúng chỗ là khả năng tập trung mọi nghị lực để vượt qua chướng ngại vật.

13. Luôn luôn giữ thái độ tích cực với mọi người, trước mọi vấn đề.

Khi bạn có thái độ tích cực thì đâu đó trong cơ thể bạn, các hóa chất cấu tụ lại để cho phép trí tưởng tượng của bạn vượt ra khỏi biên giới của sự tầm thường, trái tim của bạn sẽ đập thình thình để thúc đẩy bạn tìm ra cái mới. Thái độ tích cực không chỉ là một phản ứng tâm lý, mà còn là động lực của sự thay đổi, của sự phát minh. Bạn càng suy nghĩ tích cực thì bạn sẽ càng phong phú suy diễn. Tính túy của bạn sẽ mang lại tinh hoa cho người chung quanh.

14. Trong đà tích cực nói trên, bạn hãy luôn luôn ý thực được rằng ngày nay, không có việc gì thực hiện một mình. 

Hợp tác còn là một thái độ nhân văn, người với người. Chúng ta hãy ý thức rằng mình sinh ra để cùng nhau xây dựng.

15. Hãy luôn luôn chủ động.

  • Chủ động về thời gian
  • Chủ động về những lựa chọn
  • Chủ động về địa điểm
  • Chủ động chọn đối tác
  • Chủ động về lộ trình và chiến lược

Đức Phật đã dạy rằng không ai có thể cứu giải người khác, cho dù là người thân nhất. Nghiệp chướng hoàn toàn thuộc về người đã gieo nghiệp. Chẳng gì có thể thay đổi được dòng đi của một sinh mạng, trừ khi chính bản thân tự cứu giải.

Bạn ạ, xin hãy khắc ghi 10 chữ tôi tặng: "Bạn không thể thành công, nếu bạn không chủ động". Nếu không nghe tôi, bạn sẽ đi từ bi hài kịch này sang bi hài kịch nọ, sẽ tốn rất nhiều thời gian một cách vô bổ, và nhất là bạn sẽ bỏ qua bao nhiêu cơ hội khi không còn tâm trí để giữ bình tĩnh và tỉnh táo.

16. Mỗi ngày tiến bộ một tí.

Bạn ạ, "mỗi ngày tiến một tí" đã là châm ngôn của tôi trong nhiều năm. Không ai có thể xây thành Rome trong một ngày. Không ai mới sinh ra đã biết hết, hiểu hết, giải lý được hết, thực hiện được hết. Chúng ta có cả một cuộc đời để học thêm và trau dồi kiến thức và kỹ năng.


Tóm tắt một số ý chính tôi tâm đắc trong chương 6 của cuốn sách:
Một đời như kẻ tìm đường [Trang: 116-136] - GS. Phan Văn Trường
 

Ngày đầu tiên đi học

Trong ký ức, thực sự thì mình không nhớ ngày đầu tiên đi học của mình như thế nào, nay cũng hơn 30 năm rồi, giờ chỉ nhớ vài chi tiết lúc đi học mẫu giáo ở hợp tác xã chơi cùng đám bạn trên những bao lúa của người dân để phơi khi có nắng hoặc vài chi tiết lúc ở nhà Ba Mẹ dạy học 24 chữ cái - lúc đó bộ chữ làm từ gỗ hay sao đó, rất to - được Ba mình đi đâu xa mua về, mà mình nhớ là cả xóm chỉ có mỗi mình có bộ chữ ấy, cũng có thể là chỉ có một mình mình trong độ tuổi để tập học chữ. :)

Rồi cứ như vậy, xuyên suốt mỗi 5 tháng 9 là lễ khai giảng một năm học mới, sau ba tháng hè nghỉ nắng với đủ thứ trò chơi của tuổi thơ nào là bắn bi, hái hoa phượng để chơi đá gà, bẻ trái phượng hoặc trái bàng để lấy hạt ăn, bẫy chim, đánh đáo ăn thun, kiếm hột pơ để dành cắt nhỏ làm đạn chơi ống nổ coi ai thụt nổ to hơn, rồi chơi dế, rồi nuôi cá bảy màu, hoặc có những lần xé hết cuốn vở để làm diều thế là bị ăn đòn hoặc có những lúc liều lĩnh hơn là đi hái trái cây trộm,... ôi tuổi thơ hay tuổi trẻ - ngồi kể cả ngày chắc không hết được những trò chơi ngày ấy - mà nay gọi là kỷ niệm. 

Đã lâu lắm rồi - mình không còn đi khai giảng, nhưng hầu như vào ngày này mình cũng thường hay bồn chồn - nao nức - có phần nhớ nhung về những kỷ niệm thời đi học. Năm học này đặc biệt hơn những năm trước, các bạn học sinh và các thầy cô giáo, họ không được đi đến trường, đến lớp, sẽ không đứng dưới những gốc phượng vĩ trốn nắng, không thấy bảng đen phấn trắng, những cái bàn ghế gỗ hoặc mùi ẩm móc trong lớp học một thời gian dài thiếu hơi ấm của các bạn học sinh.

Có lẻ từ đây, các bạn học sinh, sinh viên - kể cả các thế hệ lớn tuổi khác sẽ thay đổi từ cách học thụ động sang chủ động một cách triệt để. Ví như khi đến trường thì chúng ta sẽ bắt buộc theo học các môn học ở trường - nay ta sẽ chuyển thành học các môn mình yêu thích!!!
Quay lại vấn đề ngày đầu tiên đi học, mình sẽ chơi bản nhạc này bằng Harmonica, là nhạc cụ mà thời sinh viên mình thèm được có một cái giờ mới có cơ hội để sở hữu - với tinh thần tự học, và cũng là mục tiêu nho nhỏ là phải biết chơi loại nhạc cụ này trong đời. :)
 
 

Ngày đầu tiên đi học

Sáng tác: Nguyễn Ngọc Thiện

Ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt tay đến trường
Em vừa đi vừa khóc, 
Mẹ dỗ dành yêu thương!
Ngày đầu tiên đi học
Em mắt ướt nhạt nhòa
Cô vỗ về an ủi, 
Chao ôi sao thiết tha!

Ngày đầu như thế đó
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ,
Cô giáo là cô tiên
Em bây giờ khôn lớn
Vẫn nhớ về ngày xưa
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ cô cùng vỗ về.

Sheet nhạc


Nốt nhạc để chơi Harmonica

Sol Sol Đố Sol Mi
Fa  La  Fa  La  Rế
Rê  Đồ Rê  Đồ Mi, 
Fa La Rê Sol Sol

Sol Sol Đố Sol Mi
Fa  La  La  Rế  Rế
Rê Mi Đồ Rê Mi, 
Rê Rê Rê Mi Rê Đồ

Sol Sol Đố Rê Đố Rê
Đố Rê Đố Sol Rế
Sol Sol Rế Sol Rế Sol, 
La Đố Rế Sol Sol

Đố Đố Sol Đố Rê
Đố Rê Sol Rế Đố
Rế Rế Sol Sol Rế
Rế Sol Rế Rế Sol Đồ

Ngày 5/9/2021

Tự do tài chính

Trong một giờ coaching hôm qua - tôi hỏi về "tự do tài chính" - một chủ đề khá sôi nổi trong thời gian gần đây.
Tôi đặt vấn đề: Em muốn đầu tư chứng khoán, mục đích là được tự do tài chính trong tương lai.

Coach hỏi lại: đối với Em, thế nào là tự do tài chính (tdtc)?

Tôi trả lời: theo Em thì tdtc là Em sẽ làm những điều mình thích mà không phải lăng tăng suy nghĩ đến tiền nửa.
Ví dụ: Em muốn đi du lịch xuyên Việt, mất 1 tháng rưỡi nhưng lại lo công ty không cho nghỉ phép dài ngày như vậy, nếu nghỉ việc để đi đến lúc về thì mất nguồn thu nhập, phải lo đi tìm việc,...

Coach: Vậy Em sẽ làm gì khi Em được tdtc?

Tôi suy nghĩ và trả lời: Em vẫn đi làm và vẫn muốn làm những điều mình thích một cách thoải mái...

Coach nói: ủa vậy Em đang tdtc rồi đó. Vì:
(1) - Hiện tại, Em có tiền đi chơi, hoặc có đủ tiền để làm điều mình thích như mua đôi giày, chiếc xe,... mà không phải vay mượn ai, không bị ràng buộc bởi ai.
(2) - Em đang lo sợ đi chơi về thì thất nghiệp nên mất nguồn thu nhập. Rồi không biết mình sẽ tự nuôi mình trong bao lâu, tâm trạng 1 tháng sẽ khác 1 năm. => đây là nổi sợ trong tương lai! Vậy làm sao để loại bỏ được nổi sợ này?
Không ai biết trước được tương lai xãy ra chuyện gì. 
  • Cái mình có thể làm là ở hiện tại, vì vậy hãy làm những gì tốt nhất ở hiện tại, để được nhiều người tin tưởng, thì lúc đó mình có giá trị, rồi công ty sẽ giữ mình và nhiều công ty khác muốn mời mình về làm việc,...
  • Cân bằng thu chi, tích lũy.
  • Suy nghĩ đến việc đầu tư, chứng khoán là kênh đầu tư có thể nghĩ đến.
  • Tạo điều kiện tốt nhất để đầu tư cho bản thân sao cho phục vụ khách hàng tốt nhất.
Tôi hỏi: Như thế nào là làm tốt công việc của mình?

Coach
  • Mình biết lắng nghe để phục vụ khách hàng một cách tốt nhất, khách hàng nào cũng đối xử như khách hàng nào, dù giàu-nghèo, địa vị xã hội ra sao.
  • Từ đó ta tạo ra giá trị cho mình và cho xã hội.
  • Tái đầu tư để sinh lời, trong đó có Đầu tư vào bản thân.
  • Để cho dù bị ở nhà, vẫn ở được một thời gian lâu nhất…
Tôi phản biện: Em thường có sự thiên vị trong cách làm việc! Thường ưu tiên cho những vị chức to mà ít gấp gáp đối với cấp dưới hơn. Vì đơn giản, người có chức to thường tạo ra giá trị cao hơn người? 
Hoặc người có cảm tình, dễ mến sẽ hỗ trợ tốt hơn người mà mình cảm thấy thiếu thiện cảm trước đó! Vậy thì có gì sai chăng?

Coach: Chúng ta là con người, không có gì đúng hoán toàn mà cũng không có gì sai hoàn toàn, thỉnh thoảng chúng ta cũng buồn-vui lẫn lộn, nhưng trong mọi trường hợp chúng ta cần hiểu khách hàng của chúng ta cần gì để phục vụ cho đúng. Ví dụ: một khách hàng quan trọng gởi yêu cầu để hỗ trợ, ta biết là phải gấp nên ưu tiên nhưng ít nhất phải hỏi lại khi nào cần, cần kết quả liền - 1 ngày sau - sau khi 1 tuần đi công tác về,... tương ứng với mỗi trạng thái như vậy mà chúng ta linh hoạt mà sắp xếp.   

Tôi: Vậy có thể nói tự do tài chính phần nào đó là một trạng thái cảm xúc!



Một món quà mà ba người đều vui

Trong cuộc sống, thỉnh thoảng bạn tặng quà cho ai đó hoặc ai đó sẽ tặng quà cho bạn. Không dễ khi bạn tìm được món quà ưng ý để tặng cho một người nào đó và cũng không chắc họ có thích món quà bạn tặng hay không cũng như bạn không lường trước được bạn sẽ nhận được món quà từ ai và bạn có thấy vui khi nhận món quà đó hay không. 

Thời điểm này, việc chia sẻ những món quà nói chung vô cùng ý nghĩ đối với tôi, nhưng tất cả đều cảm thấy vui thì đó thật sự là hạnh phúc.

Tôi được giao nhiệm vụ là phải chuyển laptop cho một đồng nghiệp mới - Trong khi tất cả còn đang làm việc tại nhà và dịch vụ vận chuyển chỉ nhận vận chuyển mặc hàng thiết yếu - laptop không nằm trong danh sách đó.

Trưa đó tôi vẫn cứ thử book - trên ứng dụng, biết đâu may mắn thì sao, phải đến lượt thứ 3 mới có người nhận để vận chuyển nhưng sau đó họ gọi lại hỏi vận chuyển những gì?
Tôi nói là một laptop. 
Họ bảo laptop - họ không dám chạy đâu vì không phải là mặc hàng thiết yếu.
Tôi nhìn quanh nhà, thấy 4 hộp sữa để trên bàn - liền hỏi: vậy để mình gởi thêm 4 hộp sữa, mỗi hộp 1lít có được không?
Suy nghĩ khoảng 5 giây - Anh đó trả lời: Được rồi - để mình chạy đến coi thử thế nào, nếu được thì mình chuyển.

Tôi liền kiếm cái túi ni-long gôm 4 hộp sữa - chợt nghĩ lại, chắc gởi 3 hộp thôi, giữ lại 1 hộp - gởi hết thì không còn để uống café, thấy vẫn còn ít nên tôi mở tủ lạnh lấy vài trái cam + chanh để vào túi giấy thêm cùng 3 hộp sữa đem xuống cho Anh dịch vụ vận chuyển.

Đem xuống, trao đổi qua lại - anh ấy cũng nhận chuyển đồ giúp tôi - tôi thấy vui trong bụng phần nào, nhưng cũng hơi lo lo lỡ gặp chốt kiểm soát, không cho ảnh đi đến địa điểm giao thì ảnh có quay lại chỗ tôi để trả hàng hay không, vì giá trị cái laptop mới khá nhiều tiền.

Sau khi trở lại nhà, tôi cứ liếc mắt theo dõi trên ứng dụng xem anh ấy chạy tới đoạn nào, cứ hồi hộp mỗi khi thấy đoạn nào đó bị đứng yên.
Và tôi nhắn cho bạn đồng nghiệp bên kia nếu nhận hàng thì chia sẻ cho anh tài xế này bớt hộp sữa!

Đến đoạn bên đồng nghiệp báo là đã nhận được đồ tôi gởi sang thì lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái và đi ăn cơm trưa ngon.

Chiều hôm ấy, tôi gọi điện để hướng dẫn đồng nghiệp sử dụng dịch vụ ở cty. Sau một hồi nói chuyện công việc, Bạn ấy hỏi: "Sao Anh gởi đồ cho Em nhiều vậy?" - tôi sực nhớ đến 3 hộp sữa và mấy trái cam + chanh của tôi. Tôi cũng không biết trả lời sao nửa, vì trông bụng tôi đang tiếc mấy hộp sữa ghê gớm - tôi mất hơn 2 tuần để mua được mấy món đó. Nhưng cũng buộc miệng: "Ờ thì gởi sao cho nó thật chớ!" - Bạn ấy nói: "Em rất vui và rất bất ngờ không thể diễn tả được, và Em có tặng cho Anh tài xế 2 hộp sữa, thì Anh đó cũng vui bất ngờ - ảnh hỏi đi hỏi lại vì không tin đó là sự thật!"

Bạn biết không, tôi nghe kể mà tôi cũng vỡ òa trong lòng.


 

Hoàn thành mục tiêu #23 - Ăn chay 1 tháng

Ăn chay hay ăn mặn.

Ở đây mình chỉ trình bày quan điểm của mình trong hoàn cảnh đang diễn ra, nó như là một thú vui, hoặc đơn giản là cơ hội để mình thực hiện mục tiêu # (ăn chay 1 tháng) trong đời.

#Mẹ biết, nên gọi điện thoại vào an ủi, nói 1 tháng qua nhanh lắm, khi nào ăn chay xong thì Mẹ sẽ gởi đồ mặn vào. 

Các chế độ ăn chay:

  • Lacto – ovo: không ăn các loại thịt, hải sản và cá nhưng ăn trứng, các sản phẩm từ bơ sữa và thức ăn có nguồn gốc từ thực vật.
  • Lacto: không ăn thịt, cá, hải sản, kể cả trứng mà chỉ tiêu thụ các sản phẩm từ sữa và từ thực vật.
  • Ovo: không ăn thịt, cá, hải sản, các sản phẩm từ bơ sữa nhưng ăn trứng. 

Trong một tháng ăn thì mình chọn Lacto - ovo cho đơn giản.

Vô cùng tiện lợi:

  • Toàn rau, củ và trứng – những phần không dùng được thì mình làm phân bón cho cây, nên giảm thiểu việc đi ra ngoài vứt rác.
  • Giảm thiểu thời gian nấu nướng, dân gian có câu: nhất nướng – nhì chiên – tam xào – tứ luộc. Mình ưu tiên hấp, luộc, lâu lâu thì xào. 

Những rủi ro có thể xãy ra:

  • Có thể cơ thể sẽ thiếu một lượng vi chất, khoáng chất nào đó mà mình không biết. (vì chưa nguyên cứu kỹ các thành phần vi lượng hay khoáng chất có trong mỗi loại rau củ)
  • #Mẹ gọi vào hỏi ngày mai là hết một tháng ăn chay của Con, có cần gởi thịt cá vào không thì để Mẹ gởi, rồi Mẹ mình sợ sau đó mình lại bắt đầu tập lại ăn mặn. 😃

Mẹo vặt:

  • Chuẩn bị một vài món ăn vặt: vì khi chuyển sang ăn chay, có thể mình chưa trang bị đầy đủ kiến thức dinh dưỡng của các loại rau/củ/quả, nên cảm giác đói đến rất nhanh, vì thế món khoái khẩu của mình là đậu phộng rang, bánh cookies, vài món chè. Nhất là hôm nào uống café thì cảm giác đói càng nhanh hơn.
  • Mỗi lần ăn cơm, mình đều trình bày đẹp mắt để cơ thể tiết ra dịch vị - làm cho cảm giác ăn cơm ngon hơn, thú vị hơn. 

Một số hình ảnh:













Sài Gòn, 14/8/2021

Vượt qua sự tự chỉ trích

Bạn đang có một mối quan hệ, trong tâm trí bạn thì đó là mối quan hệ rất tốt, rồi bỗng nhiên một ngày nọ đối phương nói không muốn tiếp tục mối quan hệ ấy nửa, vì bạn đại loại là người không như người ấy tìm kiếm, bạn là người không thấu hiểu, bạn có học mà lại cư xử khiếm nhã...vâng...vâng và vâng...vâng. Rồi bạn cảm thấy buồn, bạn suy nghĩ miên mang, rồi bạn tự hỏi bạn đang làm sai điều gì, bạn đang không tốt như thế nào,... bla..bla 

Có thể trong mỗi chúng ta, đôi ba lần xuất hiện việc tự chỉ trích mình, tức là tự nói tiêu cực với bản thân (Negative Self Talk)

  • Tôi cứ làm mọi chuyện rối tung lên, chuyện gì đang xãy ra với tôi vậy? (I keep messing this up, what wrong with me?)
  • Từ trước giờ tôi không làm điều gì đúng cả, tôi thật vô dụng (I can't do anything right, I'm useless)
  • Tôi ước rằng mình không quá tệ như thế (I wish I wasn't so terrible).
  • ...

Vậy nguyên nhân đến từ đâu? (Cause of Self Criticism)

  • Sống và/hoặc làm việc trong một môi trường hay bị chỉ trích (Living and/or working in an environment of criticism)
  • Một người nào đó chỉ trích ta và ta cho phép việc chỉ trích đó diễn ra (A specific person criticizes me and me allow it to keep happening)
  • Từ truyền thông, những tin xấu thì dễ thu hút, những tin tốt thì không (Social media, the bad news is attractive but good is not as)
  • Những ký ức cắm rễ sâu (Old deep rooted memories)

Tự so sánh bản thân với (Comparing myself to:)

  • Người đã làm được điều gì đó to tát (Other people who was done something great)
  • Lý tưởng của tôi về cách tôi nên thực hiện như thế nào (My ideal about how I should be performing)
  • Điều tôi nghĩ sẽ gây ấn tượng cho người khác (What I think others would be impressed by)

Ta cần phân minh tính đỗ thừa & trách nhiệm (Blame & Responsibility) của bản thân ta trong sự việc, hiện tượng xãy ra.

Có cái nhìn đúng đắng về có lỗi & xấu hỗ (Guilt & Shame) vs tự trọng & yêu thương (Self Respect & Love)  

Dân gian ta có 2 câu thơ:

Thương người thương cả lối đi
Ghét người ghét cả tông ty, họ hàng

Ở ví dụ đầu tiên, thật vậy nếu đã thích thì đối phương sẽ giành cho ta bao nhiêu lời nói mĩ miều hoặc đôi khi tùy theo xúc cảm của đối phương ta sẽ nhận được những mỹ từ khác nhau, vậy thì tại sao ta lại tự trách ta theo những cảm xúc đến từ bên ngoài? 

Vượt qua việc chỉ trích bản thân (Overcoming self criticism)

  • Tìm kiếm lợi ích hay mặt tốt trong mọi điều (Look for the benefit or good in everything)
  • Làm tốt nhất và lần tới sẽ làm tốt hơn (Do your best and next do better)
  • Học cười vang trước thất bại (Learn to laugh at failure)
  • Thực hành lòng trắc ẩn và tha thứ cho bản thân.

Câu hỏi cho bản thân

  • Tôi thường làm những việc ngốc ngếch nào đáng để làm rối tung cuộc sống của mình? (What remarkably stupid thinks am doing on a regular basic to absolutely mess up my life?)
  • Bạn muốn gì? Bạn thực sực muốn gì? Hãy trả lời một cách cụ thể và nhắc nhỡ bản thân mỗi ngày. (what do you want, what do you really want? Be absolutely specific and remind yourself everyday)  

Chính lòng trắc ẩn mới là cội nguồn của mọi đạo đức


Giấc ngủ REM và Non-REM

Có 2 loại giấc ngủ: Non-REM và REM

- Giấc ngủ NON-REM: Giấc ngủ của não bộ. Mục đích chính của giấc ngủ này là loại bỏ căng thẳng và bài tiết hoóc-môn. Trong khi não bộ nghỉ ngơi, cơ thể sẽ thúc đẩy quá trình trao đổi chất, chức năng miễn dịch tăng cao, tiến hành duy trì và bảo vệ các tế bào.
Nếu bị đánh thức khi đang chìm trong giấc ngủ NON-REM. cả não bộ và cơ thể sẽ cảm thấy buồn ngủ, rơi vào trạng thái thiếu ngủ trầm trọng.
Nguyên nhân là ở giấc ngủ này, não bộ được nghỉ ngơi, cơ thể trong trạng thái được khôi phục". Lúc này não bộ không thể có sự chuẩn bị triệt để cho việc thức giấc. 

- Giấc ngủ REM: Là giấc ngủ của cơ thể. Cơ thể sẽ trong trạng thái nghỉ, não bộ hoạt động. Mục đích chính ở giai đoạn này là làm cố định ký ức và khôi phục sự mệt mỏi của cơ bắp. Não bộ hoạt động hăng hái với mục đích thực hiện "sắp xếp" và "tái cấu trúc" ký ức.
Trong số những thông tin não bộ phải tiếp nhận là khi con người thức giấc, não bộ sẽ chỉ lấy đi những thông tin cần thiết với bản thân bạn, tiến hành tái xử lý. Nó mang lại chức năng giống như "tối ưu hóa" máy tính vậy.
Giấc ngủ REM là khoảng thời gian giấc ngủ đang trong trạng thái nong, vậy nên nếu bạn tỉnh giấc vào lúc này, bạn có thể thực dậy và bắt đầu ngày mới trong trạng thái dễ chịu và sảng khoái.

Độ sâu của giấc ngủ được chia thành ba giai đoạn:

  • Giấc ngủ NON-REM nông
  • Giấc ngủ NON-REM sâu
  • Giấc ngủ REM


Nhìn vào sơ đồ, con người sau khi chìm vào giấc ngủ và dần bước vào giấc ngủ NON-REM sâu, sẽ quay lại giấc ngủ NON-REM nông, khi ở giấc ngủ NON-REM nông nhất, chuyển sang giấc ngủ REM. Trạng thái não bộ hoạt động lúc này kéo dài khoảng 10-20 phút, sau đó lại chìm vào giấc ngủ NON-REM, giấc ngủ sẽ một lần nữa dần chuyển sang trạng thái sâu.

Giấc ngủ của con người sẽ là sự lặp đi lặp lại ba loại giấc ngủ này, để tiến hành phục hồi não bộ và cơ thể. 

Có thể nói khả năng cân bằng tốt giấc ngủ NON-REM và REM chính là hoạt động mà chỉ con người có được - sinh vật sở hữu bộ não thông minh và cao cấp.

Những loài vật không mang bộ não thông minh và cao cấp giống con người, nên chúng không cần phải có giấc ngủ NON-REM, phần lớn là có giấc ngủ REM để cơ thể chúng hoàn toàn được thư giãn mà thôi.

Tóm lại, đối với con người giấc ngủ NON-REM đóng vai trò quan trọng hơn bởi giấc ngủ này sẽ giúp con người giải tỏa mỏi mệt và căng thẳng trong trí não.
Đương nhiên, giấc ngủ REM cũng đóng vai trò quan trọng trong việc "sắp xếp ký ức" nhưng tiền đề quan trọng hơn là đê não bộ được hoàn toàn nghỉ ngơi trong giấc ngủ NON-REM.

Tức là, giấc ngủ thích hợp nhất đối với con người chính là giấc ngủ mà đảm bảo sự cân bằng giữa giấc ngủ NON-REM và REM, đặc biệt phải chú trọng nâng cao chất lượng giấc ngủ NON-REM để có thể ngủ sâu hơn nữa.

Tham khảo sách "Ngủ ít vẫn khỏe - SATORU TSUBOTA

Gởi email trong Laravel 8.x với Gmail SMTP Server

Phía dưới là ví dụ thật đơn giản làm thế nào để gởi email trong Laravel sử dụng Gmail SMTP server.

Giả lập là bạn đã có sẵn ứng dụng Laravel, các bạn theo dõi từng bước bên dưới nhé.

Bước 1: Cấu hình SMTP Server trong file .env

MAIL_MAILER=smtp
MAIL_HOST=smtp.gmail.com
MAIL_PORT=587
MAIL_USERNAME=emailaddress@gmail.com
MAIL_PASSWORD=emailpassword
MAIL_ENCRYPTION=tls
MAIL_FROM_ADDRESS=emailaddress@gmail.com
MAIL_FROM_NAME="${APP_NAME}"

Gõ lệnh sau khi bạn điều chỉnh trong .env

#php artisan config:clear

Bạn cần bật tính năng "Less secure app access" của emailaddress@gmail.com sang chế độ ON nhé.


Bước 2: Tạo class Mail

Trong console, bạn gõ lệnh: 

#php artisan make:mail TestMail

Một file tạo ra trong app/Mail/TestMail.php, có nội dung

namespace App\Mail;

use Illuminate\Bus\Queueable;
use Illuminate\Contracts\Queue\ShouldQueue;
use Illuminate\Mail\Mailable;
use Illuminate\Queue\SerializesModels;

class TestEmail extends Mailable
{
    use QueueableSerializesModels;

    /**
     * Create a new message instance.
     *
     * @return void
     */
    public function __construct()
    {
        //
    }

    /**
     * Build the message.
     *
     * @return $this
     */
    public function build()
    {
        return $this->subject('Email from Yours')
                    ->view('email.testemail'); //folder email và file testemail.blade.php
    }
}


Bước 3: Tạo Blade View

<body>
    <h1>{{ 'Hello! This is email from Yours' }}</h1>
    <p>{{ 'This is testing email is sent from Gmail smtp' }}</p>
   
    <p>Thank you</p>    
</body>


Bước 4: Thêm Route

Tạo route cho trình gởi email, thêm đoạn code sau vào file routes\web.php

Route::get('/sendemail'function () {
   
    $details = [
        'title',
        'body'
    ];
   
    \Mail::to('sento_email_address@dot.com')->send(new \App\Mail\TestEmail($details));
   
    echo "Email is Sent.";
});


Bước 5: Chạy ứng dụng và kiểm tra

Chạy lệnh khởi động ứng dụng:

#php artisan serve

và truy cập:  

http://localhost:8000/sendmail

Lần đầu tiên, có thể email sẽ bị vào thư mục spam của hộp thư bạn nhé.