Cù Lao Xanh, Cì Ko, Eo Gió đến tháp Po-klong Ga-rai

Cù Lao Xanh, Cì Ko, Eo Gió đến tháp Po-klong Ga-rai

Một mình, là chuyến đi có khá nhiều do dự, sự ù lì và nhiều rủi ro...sẽ hủy kèo. 😆
Sau những ngày giỗ tròn 1 năm của Ông, từ Mỹ Thọ, Phù Mỹ - Cô đưa tôi lên bến để đón chuyến xe đi Quy Nhơn.
Theo kế hoạch thì tôi sẽ ra đảo Cù Lao Xanh, vẫn còn sớm cho chuyến tàu lúc 13h - nên tôi đón buýt đến mộ Hàn Mặc Tử - lúc này khu "vườn thơ" đang trùng tu nên không tham quan được nhiều...
Từ bến tàu Hàm Tử ra đảo, mất khoảng 1h45 bằng tàu chợ. Mở ăn gói xôi gất mà Cô tôi gói cẩn thận bằng lá chuối lúc sáng sớm kèm thêm mấy cái bánh ít lá gai - thế là xong bữa trưa! Ngủ một giấc, chợt có người gọi dậy - thu 25k tiền đò - cũng là lúc gần đến đảo.
Cù, trong từ cù lần, lúc thằng Pháp đô hộ mình, họ thấy dân mình thất học nhiều,...
Lao trong từ lao tù, là nơi để nhốt các chiến sĩ thời ấy.
Xanh, nước biển nơi đây xanh ngắt.
Thuê chiếc xe máy, chạy 1 vòng quanh đảo trên con đường bê-tông, rất hoang sơ và thoải mái,


Một góc nhìn phía sau đảo - khá hoang sơ - muốn xuống sâu ở bên dưới nhưng hơi ngại vì vắng và chỉ có một mình. 

Tàu về lúc hoàng hôn còn chói chang...



Một buổi chiều tại cảng - khi hoàng hôn buông xuống.
Một buổi chiều khá bối rối, hoang mang cho tôi và người dân trên đảo khi có cô gái thất lạc thèng em trai, khi mà cô gái hỏi: "Anh có thấy thằng Đại ở đâu không?"
Tôi trả lời: Không, nhưng mà sao vậy Em?
Nãy giờ 2 tụi Em tắm ở đây, Em lên bờ được 10' rồi mà tìm hoài không thấy thằng Đại!
Cô gái hoang mang đi dọc bờ biển, người dân cũng đổ xô đi tìm, những chiếc thúng bủa quay ra biển đi tìm,... cuối cùng thì cũng nhận được tín hiệu là đã tìm thấy... thì ra nó theo một cái thúng khác đi bắt ốc.
Tôi nghe vậy cũng mừng, rồi đi về nhà - còn người dân ở đó thì bảo sẽ túm thèng đó và quánh nó cho chừa cái tội đi mà kg nói cho ai biết! 😈

Ngoài mây, và hải sản tươi sống, "Đặc sản" ở đảo là san hô gần bờ!

(Nhạc nền: Eine Kleine Nachtmusik - Mozart)

San hô ở đây gần bờ, gần đến nỗi - chỉ cần đeo kính lặn, vừa bước xuống nước là đã nhìn thấy rồi.
Nhưng cũng thực sự thấy tiếc, tiếc vì:

  • Cơ quan chức năng chưa quan tâm đúng mức!
  • Người địa phương thì khai thác kiểu nữa vời!
  • Du khách thì vô tình hoặc cố ý dẫm nát san hô khi ngắm, thậm chí còn bẻ đem về...! 😭

Quan điểm là người du lịch tự do thì mình khuyên mỗi người chúng ta nên thể hiện sự văn minh và tính nhân văn ở mỗi nơi chúng ta đặt chân đến để cho thế hệ mai sau còn nhớ đến thế hệ chúng ta hôm nay!

Rời đảo vào buổi chiều của ngày hôm sau đó, theo dự kiến sẽ đến vùng đất "hòa vàng trên đồi cỏ xanh" - nhưng bị thay đổi khi mà nghe giới thiệu về Kỳ Co và Eo Gió của hai người bạn quen trên tàu!
Qua đêm ở hostel khá phong cách ở Quy Nhơn, của đôi bạn - anh chàng là dân công nghệ, nàng là dân thiết kế!

Kỳ CoEo Gió đã được tập đoàn khá nỗi tiếng ở Quy Nhơn đầu tư phát triển du lịch - đường đi đến dễ dàng, pe-tông hóa đến tậng nơi, sạch sẻ và vẫn còn nét hoang sơ ngoại trừ dây điện giăng trên trời! phải tốn tiền mua vé để tham quan! Thôi, thà vậy còn hơn là phải lăn tăn lo lắng cho rạng san hô ở CLX.
Dãi đá ở Eo Gió
Tôi rủ 2 người bạn về Phan Rang, nhà tôi chơi tiếp người ngày còn lại - vì hôm sau là tôi phải quay lại Sài Gòn. Bạn nữ thì đi - bạn nam thì không!
Ban đầu suy nghĩ khá đơn giản nhưng khi về đến nhà thì thật bối rối để giới thiệu! Vì lần đầu dẫn một cô gái về nhà! và cô gái bối rối hơn tôi bội phần! Chúng tôi tranh luận khá nhiều về những quan điểm của người xưa, ngày nay về tình yêu đôi lứa,... khi trên đường tham quan tháp Po Klong Garai và vườn nho Ba Mọi.
Thần Shiva - Một trong những bức tượng đẹp nhất và chính gốc còn lại trên thế giới.
Dưới ánh trăng trong vắt của đêm rằm tháng 8. Tôi tiễn Em lên xe quay về Đà Nẵng, tạm biệt Em.

Tôi thì vào lại Sài Gòn, kết thúc chuyến rong chơi ở tuổi ngoài 30!