Duyên lành đã đưa tôi đến lớp học "Thấu Hiểu Nội Tâm - Kiến Tạo An Vui" - Khóa 5, [13/9-19/9] của cộng đồng WIT, hơn những gì mong đợi, gần một ngàn người có mặt tham gia khóa học online là cộng nghiệp tốt để khóa học kéo dài thêm ba ngày.
Với chất giọng khá đặc biệt của vị Thầy đã hệ thống hóa nội dung bài giảng về nội tâm của con người vô cùng sâu sắc, có thể đặt tên và gọi tên những cảm xúc tinh tế sâu thẫm nhất trong con người để ta có thể hiểu chúng.
Thêm đó là những câu hỏi và chia sẻ [chân thật] của những bạn học như phần nào giúp tôi hiểu được bài giảng và những khía cạnh vi tế của cuộc sống.
Rất trân trọng biết ơn người đã gieo duyên để tôi được đến lớp học, biết ơn vị Thầy giảng bài, ban tổ chức WIT, những anh chị bạn đã đặt câu hỏi-chia sẻ và toàn bộ những người tham dự khóa học.
Với tôi, hệ thống bài giảng này vi diệu và kinh điển thể hiện ở 2 điểm:
- Có thể sẽ trường tồn với thời gian.
- Mọi lứa tuổi có thể lĩnh hội được.
Chỉ trong 10 ngày học diễn ra từ 6h45-11h mỗi tối [có hôm lên đến 4h sáng hôm sau], mà lượng kiến thức có được là vô cùng to lớn và quý giá, loạt bài viết tiếp theo tôi sẽ tổng hợp những định nghĩa - những mẫu chuyện mà nhận được từ vị Thầy.
Thực sự thì nó không có gì mới - nó nằm trong mỗi người chúng ta, nhưng vì nó được bao phủ bởi những lớp màn vô minh - mà chưa có ai giúp ta vén lên những bức màn đó để ta có thể khai sáng cho chính ta. Tên của khóa học là: LỘ TRÌNH NÂNG TẦM NHẬN THỨC THẤU HIỂU NỘI TÂM, mang đầy đủ ý nghĩa của nó.
Tiếp cận: Thông thường con người ta bị vướng mắc gởi sáu rào cản (hay gọi là cái kén)
- LẬP TRÌNH BÌNH THƯỜNG => HẠN CHẾ TỰ NHẬN THỨC: Lập trình là 1 con người bình thường – hạn chế tự nhận thức (không thể làm cái này cái kia). Ai cũng có hạn chế tự nhận thức này. Đây là 1 sợi xích hay cái kén dày bao bọc mình. Lập trình làm một con người tầm thường.
- SỢ THẤT BẠI
- SỢ CHỈ TRÍCH, PHÊ BÌNH
- THIẾU HIỂU BIẾT
- THIẾU ĐIỀU KIỆN
- THIẾU TẦM NHÌN RÕ RÀNG
Ta là một quả trứng, ta muốn ta là thức ăn hay là sinh mệnh? |
Thông thường, sự đau khổ giúp ta thay đổi nếu sự đau khổ không làm ta thay đổi thì sự đau khổ lớn hơn, sự đau khổ lớn hơn không làm chúng ta thay đổi thì sự đau khổ khủng khiếp làm chúng ta thay đổi, sự thay đổi khủng khiếp không làm chúng ta thay đổi thì sự mất mát làm chúng ta thay đổi.
Dẫn chứng:
- Trứng gà đập từ bên ngoài => thức ăn.
- Trứng gà đâp từ bên trong ra là sinh mệnh.
- Nếu chúng ta không tự bước ra cái kén thì bị xã hội dồn nén, mất mát, đau khổ chúng ta mới thay đổi => chúng ta làm thức ăn cho Xã Hội
(Còn nữa)