Những con người thầm lặng nơi vùng xa.

Trở lại Kon-Tum cùng những người bạn cho chuyến thiện nguyện. Thời tiết vào những ngày cuối đông của năm canh Tý - nơi đây cũng đủ lạnh để cả nhóm khoác lên mình những cái áo mà dưới miền xuôi lâu lắm mới được lấy ra.

"Kon Tum", theo ngôn ngữ Ba Na thì Kon là làng, Tum là hồ, chỉ tên gọi một ngôi làng gần một hồ nước cạnh dòng sông Đăk Bla - con sông nổi tiếng với những công trình tai tiếng!

Điểm đến đầu tiên của đoàn là tại làng Kon Keng - Kon Rẫy - Kon Tum. Thực sự mình cũng hơi bất ngờ trước những "phối hợp nhịp nhàng" của tất cả các thành viên trong đoàn, từ việc đi đứng, khuân vác, phân phát những món quà nhỏ cho người dân. Có thể được như vậy là chúng ta có chung một tấm lòng yêu thương để làm công việc này.

Hai cô gái người Sơ-Teng
Những đồng bào Sơ-Teng

Có cô bạn nói "Em đi giúp đỡ mọi người, thấy người ta vui thì Em vui theo...". Thực sự như vậy, tôi tự hỏi mỗi ngày mình thấy được bao nhiêu nụ cười hân hoan như thế này!
Cô gái miền xuôi kia ơi,
Cô đi về đâu sau buổi thiện nguyện.
Xuôi về Đắk-Bla hay ngược lên Măng-Đen
Dáng thướt tha làm tôi bẽn lẽn theo.

Ngoài những nụ cười hân hoan đó, phần thưởng cho cả đoàn là được ngắm hoa đào khoe sắc ở Măng-Đen, nơi có những sự tích ly kỳ và yên bình đến lạ lùng, Măng-Đen đón chúng tôi bằng những cơn mưa phùn bất chợt, rồi lại ửng nắng đủ để có những bức ảnh lung linh,... thêm những nét đẹp hoang sơ tại đây thì với tôi, nơi đây như cô gái độ tuổi xuân thì đang còn ngái ngủ. 
Tam giác mạch ở Tây Nguyên,
Cứ ngỡ mình ở cung đường Hạnh Phúc!
lần nửa được quấn quít bên em
Ôi loài hoa đẹp miên man hoang dại
Thôi về đi đường trần đâu có gì...!
Nhiều cung bậc cảm xúc được thể hiện trong ngày thứ 2 của chuyến đi tại trại phong ĐắkKia - KonTum. Nơi có những con đường rợp bóng mát bằng những hàng dừa và chà là xanh rì, có thể được trồng từ những năm 1938.
Nơi có những bệnh nhân phong tập trung về đây sinh sống. Trước kia, bệnh phong là bệnh nan y nên người ta rất khiếp sợ nó. Trong xã hội, người bị nhiễm bệnh thường chịu thành kiến, chịu sự hắt hủi, xa lánh thậm chí bị ngược đãi (trôi sông, chôn sống, bỏ vào rừng cho thú dữ ǎn thịt).
Thực ra bệnh chỉ lây khi tiếp xúc lâu dài với các thể phong nặng (phong hở) như phong ác tính, phong đang tiến triển, chảy nước mũi nhiều và có tổn thương lở loét ở da, ở bàn tay, bàn chân. Các thể phong nhẹ khác như phong bất định, phong củ ít có khả nǎng lây hơn nhiều.
Trong quá khứ, rất nhiều người Việt Nam đã bị cướp đi sinh mạng từ căn bệnh này. Trong số đó, có nhà thơ nổi tiếng Hàn Mặc Tử. Việt Nam có nhiều trại phong, nhưng tôi không thấy thống kê trại phong ở đây,... 
Thế hệ oanh liệt một thời đã qua, ta hãy nhìn đến một thế hệ thanh thiếu nhi đang được nuôi dưỡng bằng những tâm hồn thiện lành tại vùng đất khô nắng nơi đây.
Nơi có những Sr như sr. Hạnh, sr. Xinh, rồi đến thế hệ sr. Ngọc Phúc, và nhiều sr khác,... những con người lặng lẽ đã, đang và sẽ tạo nên những viên gạch cho thế hệ vững chắc cho mai sau... tại nơi xa vắng.
Đâu đó ta vẫn thấy hình ảnh của ta từ những bức hình những cậu bé này, mặc dù được bạn chỉ bài nhưng tay vẫn để trong túi quần, thể hiện một sự ngông!
Hoặc cũng có những lúc fải chịu sự trừng phạt của cô giáo,... nhứt quỷ nhì ma thứ ba học trò là vậy...
Vì ta là tuổi trẻ, ta được phép...
Vì chúng ta cùng là dòng máu Lạc Hồng, như các bé đã trình bày tặng cho nhóm mình đến đây.
"Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. 
Để làm gì em biết không. Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi"
Thật vậy, phải chăng tác giả ngụ ý với tấm lòng nhỏ nhoi ấy mà con người vượt rất xa loài vật. Mầm thiện ở mỗi con người dù nhỏ nhưng nếu được ươm gieo đúng cách, sẽ trở thành cây đời xanh tươi. Và dù nó có bị gió cuốn đi chăng nữa thì vẫn rất đáng. Vô hình, nhưng hữu ích.
Người đi để lại một con đường.!
Chúng ta hãy cùng tri ân những con người đã đến và làm việc nơi đây, để hôm nay có được một nơi thanh bình, những đứa trẻ hiền hòa, lễ phép. Những tâm hồn tươi sáng cùng những ước mơ và hoài bão... 
Rồi chúng tôi vội vàng chia tay nhau để chạy đua với một cơn dịch mới hoành hành... chỉ mong muốn trở lại nhịp sống bình thường mới, sau đó nhờ duyên lành thì ta lại gặp nhau trên một hành trình mới giòn giã tiếng cười.
KonTum, 29-30/1/2021