Một mùa Tam Giác Mạch

Hà Giang đón chúng tôi bằng một cơn mưa rã rích trong ngày đầu tiên. Mưa và cái lạnh vùng núi nơi địa đầu của tổ quốc làm cho nhóm chúng tôi xích lại gần nhau hơn.
Tôi trở lại Hà Giang lần này từ lời rủ rê của một đồng nghiệp thân thiết, thân ở đây phải hiểu theo đúng nghĩa đen thiệt đen là thân ai náy lo, và có vài lý do khác nữa nên đồng ý trở lại nơi đây, trong đó có một mong ước nho nhỏ là ngắm loài hoa mọc trong những hóc đá nhưng làm say mê không biết bao người...
Ngày đầu tiên, chỉ có mưa và mưa – một thử thách đầu tiên của nhóm. Tôi cứ cố nán lại đâu đó để xem trời có bớt mưa không, nhưng có vẻ như là hãy cứ đi đi rồi sẽ đến vùng trời mới… trời sẽ ấm áp hơn!
Rời TP Hà Giang tại cột mốc số 0, tới Quản Bạ nơi có núi Đôi, núi cô Tiên, cổng trời,… tại đây có thể thấy được cao nguyên đá Đồng Văn, mây và những dãy núi trùng trùng lớp lớp, thật lạ lẵm cho những ai tới đầu tiên.
Vượt qua đồi thông Yên Minh với cơn mưa nặng hạt làm tôi run lập cập… Do chủ quan trong đoạn “chỉ còn 5km nữa tới”, tôi làm cả nhóm bị trễ để đi nhiều nơi tuyệt đẹp khác như Phố Cáo, Phó Bản, Sũng Là. Những nơi mà lần trước cũng bị nhỡ. L.
Và rồi cũng tới nơi có chăn êm, nệm ấm với một bữa cơm quay quần bên nhau của các thành viên, chúng tôi kể cho nhau nghe những cảm nghĩ và kèm theo là những tiếng cười giòn tan xua đi không khí lạnh lẽo ở núi cao, ngay ngã 3 đường đi Lũng Cú + Yên Minh + Đồng Văn…
Mưa đã tạnh, đêm đã khuya – một mình đi dạo lòng vòng để cảm nhận thêm về cái lạnh và suy nghĩ buâng quơ vài điều linh tinh. Màn đêm nơi đây thật tĩnh mịch... lâu lâu có luồng gió thổi nhè nhẹ làm người mình nỗi da gà..., phía trong nhà chỉ thấy 2 cô gái người H'Mông đang quét dọn và trọ trẹ nói tiếng của họ...mình chẵng hiểu nên vô ngủ thôi.

Sau phiên chợ Sà Phìn, nhà Vương, cả nhóm nô đùa với nhau trên một đồi Tam Giác Mạch, có thể tại đây đã làm cho chúng tôi thỏa cơn khát loài hoa này.  
Tam Giác Mạch - Loài hoa mỏng manh, dễ gãy nhưng lại có sức sống mãnh liệt và sức cuốn hút kỳ lạ. 
Sau khi thu gom hành lý chúng tôi tiến về Lũng Cú, Trời hôm nay có vẻ cũng hiểu những mong muốn của chúng tôi, lúc mát - lúc nắng - thế thì còn gì bằng! Mọi người ai cũng phấn khởi, tôi thấy Ôm ngồi sau tôi là phấn khởi nhất. Cả nhóm băng qua nhiều đồi tam giác mạch tuyệt đẹp khác để nhanh đến Lũng Cú.
Đoạn đường leo lên cột cờ là thử thách nho nhỏ cho cả nhóm để chuẩn bị cho chuyến trekking 428 – Một trong những điểm nhấn của cả nhóm cho trong chuyến đi này. Chuyến đi có đôi vợ chồng trẻ, họ cũng đã diều dắt nhau qua được những khó khăn, hy vọng trong cuộc sống họ sẽ làm nhiều điều hơn thế. Điểm đến nào cũng làm cho mọi người bất ngờ, 428 cũng không ngoại lệ - Cứ tưởng sẽ đi xâu xuống tời dòng sông Nho Quế đang chảy cuồng cuộn phía dưới kia, người dẫn đầu la lên, tới rồi – cả nhóm đều mừng rỡ trong cái hơi thở hổn hển của một số thành viên.
Vị trí mốc 428 trên bản đồ Việt Nam

Trời vùng cao rất nhanh tối, trời tối mịt khi chúng tôi đi về được khoảng 2/3 đoạn đường từ mốc 428. Càng thêm nhiều lo lắng, bồn chồn ở tôi cho đoạn đường này. Nhưng cuối cùng cũng thấy được "ánh sáng văn minh le lói". Người nhà của Bác dẫn đường thấy muộn quá nên xuống đón chúng tôi về. Cả nhóm về tới điểm xuất phát an toàn.
1.5 ly rượu ngô nơi đây cũng đủ làm say người lữ khách – hôm đó có người thân ở nhà nhắn tin nhắc nhỡ là thứ 6 ngày 13 - đi xe cẩn thận nhé! Ờ thôi thì, có gì thì xãy đến với mình sẽ an tâm hơn là cho ai khác, chỉ thiệt thòi cho người nào đi cùng xe với mình. J.
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà người dẫn đường, cả nhóm lại rọi đèn xe cho nhau rời Lũng Cú để tới Đồng Văn, bỏ qua mốc 422... Vẫn nhớ lời nhắn từ chàng trai, con của người dẫn đường ra mốc 428, Anh nhớ gởi hình cho Bố Em làm kỷ niệm nhé..!

Đến Đồng Văn, trời càng thêm lạnh - hầu như ai cũng mệt, trời cũng khuya nên chúng tôi đi ăn tối trước khi về nhà nghỉ ngơi.
Qua 12h rồi, Phố cổ Đồng Văn vẫn lát đát vài dân phượt giống mình. Người thì đang ngồi nướng ngô, khoai… nhóm thì lai rai rượu ngô với mấy món đặc sản vùng này…
Có lẻ, chỉ có tôi lang thang 1 mình như vậy – lý do đơn giản là uống 2 ly trà của chủ nhà mà không thể ngủ được. Chẵng hiểu vì sao chuyến đi này tôi lại thức khuya và thích đi dạo lòng vòng 1 mình như thế. Chắc không ai đi cùng nên mới đi một mình!

Sau món bánh cuốn thật lạ và ngon mà một cô bạn đi cùng mê mẫn - không ăn không được, cả nhóm lên Đồn Cao – nơi đây cũng kịp ngắm ké vườn hoa cải trái mùa. 
Hoa Cải
Sau đó cả nhóm tiếp tục lên đường chinh phục một trong tứ đại đỉnh đèo vùng Tây Bắc – Mã Pì Lèng.
Ôm hỏi: Ủa, tới Mã Pì Lèng rồi sao?
Uhm, tụi mình đang đi trên nó đó – tôi trả lời.
Oh, thấy nó cũng bình thường ha. Ôm nói tiếp
Ờ thì mình là người đi mà – Mình đâu phải người mở đường, nên cảm thấy nó không kỳ vĩ như mình tưởng tượng nhưng nó là con đường của máu và hoa.
Trong mỗi chuyến đi cũng vậy, với tôi – điểm đến chỉ là một phần, quan trọng là bạn đồng hành và quảng đường chúng ta đi đến đó như thế nào mà thôi. Trong chuyến đi này có 1 xế nữ bất đắc dĩ - nhưng thật khâm phục khả năng lái lụa của cô bạn này.
Những ánh mắt hồn nhiên và cái mặt lọ ngẹ của bọn trẻ nơi đây cũng là một phần làm tôi nhớ tới nơi  này nhiều. 

Tuy còn trẻ nhưng tôi cũng có tâm lý không biết có khi nào mới có dịp để quay trở lại nơi đây?! Nên cho cả nhóm thoải mái tung tăng tại ngọn đèo này. Để có những cảnh diễn sâu thiệt là sâu của cậu bạn trẻ nhất đoàn.
Bù lại là phải chạy xe trong đêm tối mờ mịt, lạnh và kèm thêm đói làm cho các bạn đi cùng có tâm lý lo lắng và có những hành động bất ngờ làm tôi không thể nhịn cười và rất hồi hộp mặc dù ôm của tôi khá là thư thả…, cười cười nói nói trong màn đêm,…
Ôm hỏi, không biết sao mà có những người lại có nhiều thời gian để đi nhiều ghê, tuần nào cũng đi – cứ cho rằng họ có điều kiện, nhưng họ không đi làm sao?! Họ không lo lắng gì sao?
Ờ, thì có rất nhiều lý do – lý do mà mình đã gặp phải trước đây là họ muốn đi để “lắp đầy khoảng trống”. Khoảng trống ở đây là gì? Là tình yêu thương, là tình cảm gia đình,… mà những lứa tuổi trẻ sống xa nhà, xa gia đình thường dễ bị lôi cuốn! Đôi khi họ không có niềm tin vào những cái lâu dài, những điều vừa đến rồi vội đi như vậy sẽ làm cho họ có nhiều khoảng trống thế là họ muốn lấp đầy nó,... và chẵng biết đi như vầy với việc ngồi ở nhà cụng ly thì cái nào hay hơn cái nào! - Tôi suy nghĩ và trả lời một phần trên đấy!
Những cuộc đối thoại như vậy làm cho chúng tôi có cảm giác thoải mái và đỡ ngao ngán hơn trên con đường tối mù kia... Đôi khi ôm cũng ngồi thin thít và có phần hồi hộp khi xe băng qua những cái cua cùi chỏ - đôi khi nhắc nhỡ phía trước có ổ gà hay xe ngược chiều...!
Thế là cũng tới thị trấn Bắc Mê,
Khi lên lịch trình - tôi tính giờ ăn tối tầm khoảng 7-8h là trễ nhất nhưng trên thực tế thì bữa nào chúng tôi bắt đầu ăn tối cũng khoảng 10h... :-).

Từ Bắc Mê về Tp. Hà Giang còn khoảng 60km, chúng tôi có ghé qua hồ Noong, một nơi khá yên bình,… cố tìm 1 con gà nướng theo kiểu “Cái bang” nhưng không có!
Tối đó, chúng tôi thông thả để ngồi chém gió đủ thứ chuyện ở 1 quán nướng và uống sinh tố ở quảng trường, Hà Giang. 
Nằm trên xe về lại Hà Nội rồi, nhanh quá – nhưng cũng đủ để nhớ cơm ở nhà rồi! Chuyến đi thật mệt nhưng đầy thú vị, bạn đi đường thật tuyệt vời – sẽ nhớ đến các bạn, nhớ những hơi thở hổn hễnh lúc leo cột mốc, những tiếng cười giòn tan của những bữa cơm tối muộn, những cái nhìn – nét duyên dáng khi đứng trước ống kính, những lời động viên và cả những tiếng ngáy lúc du dương như dàn giao hưởng hoặc lúc bỗng như meta-rock ở núi cao.

Hẹn gặp lại Hà Giang, và những người Bạn!

Những vì sao lấp lánh