Fansipang (tt - 2)

- Buối sáng đầu tiên trên Fan, với món cơm chiên + café tôi đem theo, phần nào làm ấm lòng và tĩnh táo cho ACE hơn!

Trưởng đoàn bàn bạc với porter là cố gắn leo lên đỉnh và quay về lại trạm 2200m để nghĩ ngơi cho buổi tối tiếp theo, thay vì phải nghĩ đêm ở lán 2800m (…)! Với quyết định như thế thì cả đoàn đỡ vất vã mang đồ nhưng cũng phải rất cố gắn để về lại trạm 2200 trước khi trời tối!!! Thật khó khăn!!!

- Rồi lại bắt đầu mon men trên con đường mòn dọc theo dòng suối, leo lên những sườn núi, lê lếch xuống những ngọn đồi, len lỏi qua những ngóc ngách, tới lớp thực vật là cây táng rộng + thảm rong rêu xanh hơn, càng đi càng mịt mờ hơn bởi sương và cái sự mệt…

- Rồi cùng nhau ngậm nước, cùng nhau thi thở, khi dừng lại nghĩ mệt, không nghe được tiếng của một loài vật nào ngoài những hơi thở của ACE trong đoàn…

Xa xa trong tầm mắt tôi là lán 2800m, hình như lán này nằm trong thảm thực vật là trúc cao. Chúng tôi lại nghĩ mệt… cứ tưởng là dc ăn trưa ở đây, nhưng vẫn chưa…phải đi tiếp, đi mãi. Chúng tôi lại an ủi nhau, khuyến khích nhau, cùng nhau cố gắn…

- Càng đi đường càng ẩm ướt, gió càng nhiều, khí trời càng lạnh… trời đã trưa, đoàn quyết định dừng lại một khúc cua, để chuẩn bị cho bữa ăn trưa… các porter đốn cũi ở gần đó để nhốm bếp (Thêm một biệt tài của người H’Mong nữa là củi ướt mà vẫn nhóm lửa được!!!)…tôi tranh thủ chọp mắt một tí, vì tối qua trời lạnh quá ngủ cứ thao thức hoài… sau khoảng 15’, tôi dậy và húp đại 2 chén mì + 1 quả trứng để cho yên cái dạ dày.

- Sau bữa trưa trời bắt đầu đổ mưa, hình như mưa núi nó cũng khác, thưa nhưng hạt mưa to hơn… cả đoàn fai thay đổi trang phục cho phù hợp với thời tiết!!! Và tiếp tục trên con đường đã chọn…hình như cái nặng nề trên mỗi người tăng lên thêm khi gặp trời mưa thì phải!!!

- Đi được một đoạn, trời tạnh mưa… lúc này thì chúng tôi đã chuyển sang thảm thực vật là trúc lùn rồi, đoạn đường trên đây thì không khó khăn cho mọi người lắm… chỉ có cảnh đẹp làm chùn bước của mọi người mà thôi!!!

Do trời mới mưa xong nên bầu trời đầy mây và sương mù…chúng tôi quyết định đi thật nhanh để được tới đỉnh… thoát khỏi thảm trúc lùn xanh bạt ngàn… lại tới những vách đá cheo leo…càng lên cao, không khí càng loãng, thời gian nghĩ của chúng tôi càng dày hơn!

- Khi đi tôi cố gắn giữ nhịp độ, hít bằng mũi và thở bằng miệng…ít nói hơn, ăn bánh uống nước cầm chừng mà thôi…

Chúng tôi lại tiếp tục nghĩ, lúc này chính tôi…đã thở hỗn hễnh rồi…tôi nghĩ chắc mọi người đi cùng tôi (Dịu, Tú, Hiếu, Hướng, Th. Hiền) cũng rất rất là mệt… nhưng tôi cố gắn động viên mọi người, kh cho mọi người ngừng lại nghĩ lâu…

Tiếp tục đi với khí trời khá lạnh, gió thổi hun hút…bỗng nhiên tôi nghe đâu đó loáng thoáng là đến đỉnh rồi…

- Tôi chạy thật nhanh, qua một khúc cua ngước nhìn thì thấy một chop nhọn, tôi la lên cho mọi người ở phía sau, tới đỉnh rồi… tới đỉnh rồi mọi người ơi…thì ra cái đỉnh chỉ cách điểm chúng tôi nghĩ mệt khoảng 3’ đi nữa mà thôi. Với tôi, đỉnh hiện ra quá bất ngờ… làm tôi không kịp trở tay…hehe.

- Một cảm giác chiến thắng lan ra trong người tôi, làm toàn thân nổi “da gà”, tôi loay hoay chẵng biết làm gì, nhìn nhìn, sờ sờ, tìm tìm… tôi tìm cái đỉnh huyền thoại được làm bằng đá… nhưng chỉ thấy cái móng mà thôi, cách đỉnh hiện tại khoảng 2 gang tay… rất tiếc là không chụp được cái phần đó…

- Tôi đứng từ đỉnh, thấy ai nhô đầu lên là hét to, tới đỉnh rồi…từ một gương mặt phờ phệt, quờ quạn đã chuyển thành gương mặt khác hoàn toàn, cười cười, nói nói, hớn hỡ, đầy niềm tin chiến thắng… thì ra con người vẫn cất giấu một phần sức lực để dành cho những tin tức như vậy, một sức lực có thể xóa tan bao mệt mỏi, bao khó khăn, bao hiểm nguy từ những ngày qua!!!

Thật may mắn cho đoàn chúng tôi, khi lên đến đỉnh, bầu trời hừng sáng…xua tan mây, làm hiện ra những mỗn núi nhấp nhô… một cảnh tượng mà trước giờ tôi chưa từng thấy… vốn từ của tôi khá khiêm tốn nên tôi kh biết phải dùng từ gì để diễn tả cho vẻ đẹp hoang sơ mà hùng vĩ này.

Sau vài phút, mọi người đã có mặt đông đủ, các phó nháy tranh thủ chụp hình lia lịa…mọi người cố gắn tạo dáng, làm những gì có thể để thỏa mãn những điều mình ấp ũ trước đây…

Cuộc vui này khác mọi cuộc vui khác mà từ trước giờ tôi tham gia,… không rượu, không bia, kể cả không có được nhiều thời gian để chúng tôi tậng hưởng nữa… Mỗi người được thưởng một quả táo, và được trao 1 Certificate (Khá bất ngờ và chu đáo từ anh Trưởng đoàn)…

Chien Thang
(Mừng chiến thắng)

Thời gian tậng hưởng “chiến thắng chính mình” chỉ vỏn vẹn trong vòng 20’ hoặc ít hơn mà thôi…

Trời bắt đầu gió mạnh, mưa lại rơi…

Chúng tôi lại quay về, để lại đó ngọn chóp trơ trọi trên đỉnh núi cheo leo với từng cơn gió thổi hun hút… ngọn chóp đó đã thách thức bao người, trong đó có Tôi và ACE trong đoàn tôi đã trãi qua thử thách đó… Đã chạm, đã sờ, đã ôm, đã hôn và thậm chí đã đạp…vào nó!!!

Lượt về, cũng chia tóp… tôi cũng nằm ở tóp đầu, đi một hồi tới lán 2800m, chúng tôi nghĩ mệt, có một số bạn đói quá kh chịu nỗi nên làm vài tô mì… rồi tiếp tục lên đường. Từ lán 2800m à 2200m, đi chừng nữa đường thì bụng tôi có vấn đề…, liền uống 4 viên Bec-bo-zin, Tôi cảm thấy đau nhói, mồ hôi đổ nhiều hơn, cảm giác có gió nhiều hơn, tôi liền khoác thêm chiếc áo vào và chạy. từ lúc này tôi chạy nhiều hơn là đi, cùng chạy với Tôi là Tâm.

Cũng từ lúc này tôi và Tâm đã tách nhóm đầu. 2 thằng chạy về cho kịp trước lúc trời tối, ý tôi muốn chờ mọi người và tậng hưởng cảnh đẹp đứng từ dãi trúc lùn…


(Cảnh đẹp...)


(Tôi chụp cho Tâm...)


(Tâm chụp cho Tôi)

...nhưng cái bụng của tôi và Tâm hối thúc, thế là cứ chạy… cuối cùng 2 thằng về tới lán 2200m khi trời vẫn sáng!

2 thằng tranh thủ rữa ráy sạch sẽ và chui vô túi ngũ cho ấm, Tôi uống them 4 viên Bec-bo-zin nữa cho nó êm…

Khi chui vào túi ngủ, tôi vẫn lò đầu ra ngoài ngóng… chờ mọi người trong tóp của tôi! Dù ngoài trời rất lạnh nhưng sao thấy trong người cứ nóng nóng thế nào khi nghe tiếng chó sũa mà nhìn ra kh thấy ai về…

Trời bắt đầu lờ mờ, chó lại sũa nhưng vẫn kh thấy tiếng động nào của người cả… Tôi nằm đó nhưng kh chợp mắt được. Tôi có cảm giác ít lo cho tóp sau hơn, vì tóp sau có ít nhất 5 porter đi cùng, tôi chỉ lo cho tóp đầu của tôi… cảm giác thật bồn chồn khi trời đã tối hẵn mà vẫn chưa thấy tín hiệu gì từ tóp của tôi cả… từ trong lán tôi hét lớn nhưng kh nghe tiếng phản hồi… Tôi lại nằm, rồi lại tự trách mình, giá như mình đừng đi trước, đi cùng mọi người cho vui…

Nghe tiếng cho sũa lần 3, tôi nhìn ra thì thấy ánh đèn, tôi đoán chắc là mọi người trong nhóm của tôi nên Tôi la lớn và chĩa đèn ra soi đường cho mọi người… Dịu, Tú, Hiếu, Nam, Th. Hiền, Hướng đều an toàn trở về rồi tới Phương… một hồi sau thấy a.Hiền. Thật vui khi mọi người đã về đông đủ khoãng 1 thời gian sau đó!

Sau bữa tối, mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau trên đường đi, ai cũng muốn nói nhiều muốn thức khuya, nhưng kh thể… vì mệt lã người ấy chứ…

Ngủ chung với ACE 1 đêm trên núi nữa… dc thưởng thức thêm cái lạnh trên Fan, dc nghe “metal Rock” vào giữa đêm và nghe “giao hưởng thính phòng” vào giấc sáng sớm tinh mơ… (Đó là tiếng ngáy của một số ACE mà em Phương cảm nhận được).

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »