Fansipang (tt - 1)

Với tôi, trước khi đăng ký leo Fan với ACE.

Ngoài việc tập thể dục mỗi sáng và chiều trong vòng một tháng còn có 2 chuyến đi mang tính chất rèn luyện sức khỏe và các kỹ năng cơ bản:

  • Chuyến leo Bà Đen là ngọn núi cao nhất miền Đông Nam bộ (986m), với tinh thần kiểm tra thể lực và rèn luyện kỹ năng leo núi,
  • Chuyến Trà Sư – Thức khuya dậy sớm, rong đủi trên đoạn đường dài gần 700km trong 3 ngày bằng xe máy với cái nắng khá oi bức của miền Tây sông nước. Tắm nước suối lạnh lẽo trên đồi Tà Bạ, leo núi Cấm. Có tính rèn luyện sự dẻo dai.

Một tháng để tìm hiểu về Fan, để chuẩn bị đồ dùng, dụng cụ lẫn sức khỏe. Tất cả với tôi nói riêng và ACE trong đoàn nói chung đều lờ mờ về FAN và Ôm ấp khá nhiều điều tò mò và thú vị trước khi leo Fan.

Ngày xuất phát đã đến, xuất phát từ Sin Chải (có độ cao trung bình là 1500m). Tính ra mình chỉ leo theo 3143 – 1500 = ?m nữa thôi… hờ hờ. Gương mặt ai cũng vui vẻ, hớn hỡ đầy sung mãn…

2 người làm thay đổi suy nghĩ của tôi về độ khó của Fan:

  • Mr. Hà: Quần áo phong phanh, mang dép tổ ong, kh vớ, kh bao tay… trong khi đó, tôi và một số người thì đầy đủ tiện nghi, nào là bao tay len, bao tay bị, bao tay gai, vớ nilong + vớ len, túi ngủ …
  • Ms. Mai: Ăn chay 3 ngày trước và trong khi leo Fan, không tập luyện thể lực...



Buổi sáng đầu tiên, sau khi leo lên một tường đá dốc khoãng 75độ tới một ngôi trường nhỏ, lúc đó suy nghĩ về sự đơn giản khi leo Fan trong tôi lại thay đổi như lúc đầu:

Khi nghe chị Mai thở hòng hộc và hỏi “Đã tới đỉnh chưa?” và Khi thấy chị Mai đưa Balo cho porter vác.

A.Hiền nói: Bắt đầu từ bây giờ, ai đưa balo cho porter vác là tính 100k/1ngày nhen!

Và đâu đó nghe tiếng vừa thở vừa nói: bao nhiêu tiền cũng được, từ Chị Mai!!!

Tôi muốn cười nhưng cười cũng không nỗi...haha

Và khi ấy sắc mặt của mọi người cũng đã thay đổi hẳn, những gương mặt hồng hào lúc đi giờ đã chuyển sang tai tái, những đôi môi mọng bóng chuyển sang khô khan, những cái áo gió xinh xắn bị lọt bỏ để lộ ra những cái áo thun ướt đẫm mồ hôi, những nét lo lắng hiện rõ trên từng khuôn mặt…

Truong Lang

(Ghi chú: Có pé Phương đang tập cùng)

Sau khi chỉnh đốn hàng ngũ tại ngôi trường làng, chúng tôi tiếp tục lên đường.

Bù vào sự mệt mỏi của mọi người là những đồi hoa MUA bạt ngàn, tím những ngọn đồi, là phong nền tuyệt vời cho chị em phụ nữ lẫn các chàng trai trong đoàn để có những bức ảnh đẹp để đời.

Chien Thang

(Dù mệt nhưng ai ai cũng cười khi ống kính chĩa vào...)

Nghĩ trưa tại dòng suối nhỏ, với món xôi nếp + muối đậu + chả + quýt tráng miệng! ACE tranh thủ nghĩ trưa còn porter thi tranh thủ chặt cây làm gậy cho cả đoàn.

Sau khoảng 40’ của buổi ăn + nghĩ trưa, chúng tôi tiếp tục lên đường.

Xa dần những đồi hoa MUA, là những tảng đá lớn dựng đứng sừng sững đến 89độ, những cành cây chắn ngang,… có ý định cản trở mọi bước chân! Chúng tôi phải dùng đến “tứ chi” và các kĩ thuật leo, trèo, bò, lếch, … để vượt nó.



Thật may mắn với cả đoàn là thời tiết của ngày đầu tiên khá tốt, trời mát mẽ, kh lạnh lắm, sương ít. Chúng tôi đi khoảng 5’ là dừng lại nghĩ khoảng 3’. Sẻ chia từng ngụm nước, từng viên kẹo, từng cái bánh, từng miếng so-co-la.

Đâu đó nghe tiếng nhắc nhỡ nhau, kh nên uống nước nhiều, đừng uống nước cho đã khát mà chỉ uống từng ngụm một và ngậm lại đó trước khi nuốt nhé…hehe.

Buổi chiều của ngày đầu tiên sắp sà xuống chân núi… cũng là lúc bọn tôi nhìn thấy lán trại hiện ra trước mắt, lán này nắm ở độ cao 2200m, là nơi ăn và nghĩ đêm của cả đoàn.

Tôi nghĩ lúc này ai cũng đói, cũng mệt… mọi người tranh thủ cỡi giày, rữa ráy tay chân và tắm nữa (Với tôi, thật là ngưỡng mộ những người đã tắm được nước chổ này, vì tôi mới xối nước lên chân là chân tôi mất cảm giác rồi… nên kh dám xối nước lên người…hihi), ACE mặc vào những bộ đồ dày cộm mà ở nhà (Miền Nam) ít khi sử dụng tới…



(Note: kh biet Chưởng đoàn Hiền đang suy nghĩ gì và Giáo sư Châu đang cầu cứu gì)

Trong bữa tối thịnh soạn (Hearty meals) nào là: thịt bò kho măng rừng (Măng này là các porter bẽ trên đường đi à Khâm phục cho người H’Mông điểm này, đang đi trên đường, tự nhiên porter lũi vô cái bụi, tí nữa quay ra lại thấy trên tay một số đọt măng…) + Gà kho + thịt heo xào + canh rau +tráng miệng là dưa hấu. Không có sự góp mặt của pé Phương + Chị Mai -> Hai người này quá kiệt sức, một người ăn chay và một người ăn kh nỗi vào lúc đó!.

Sau bữa tối của mọi người thì pé Phương đã tĩnh, xuống bếp ăn mì và cùng một số AE (Trung Hiền + Tâm + Hà) quay quần bên bếp lửa để nghe chàng trai Jo kể chuyện Trai H’Mong + Gái H’Mong và Ma H’Mong, tôi chỉ tham gia một tí rồi đi ngủ vì quá mệt!

Với cái lạnh ở trên Fan, thật là khó ngon giấc cho bọn tôi từ miền Nam…

Trên Fan, sáng rất nhanh nhưng sương mù dày đặc.

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »