-= Đôi Bờ =-

Đôi Bờ - ДВА БЕРЕГА

Bài hát của Masa, trong bộ phim "Жажда" (Khát).
Chưa được xem bộ phim này nhưng qua bài hát chắc mình cũng có thể cảm nhận đôi chút về nội dung phim
Download Here

LỜI BÀI HÁT

ДВА БЕРЕГА

Ночь была с ливнями
И трава в росе,
Про меня "счастливая"
Говорили все.
И сама я верила,
Сердцу вопреки:
Мы с тобой - два берега
У одной реки.

Утки все - парами,
Как с волной волна,
Все подруги с парнями,
Только я одна.
Всё ждала и верила,
Сердцу вопреки:
Мы с тобой - два берега
У одной реки.

Ночь была, был рассвет,
Словно тень крыла.
У меня другого нет,
Я тебя ждала.
Всё ждала и верила,
Сердцу вопреки:
Мы с тобой - два берега
У одной реки...
----------------

ĐÔI BỜ
Nhạc: nước Nga - Lời Việt:

Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phúc nhất đời
Lòng em riêng biết có yêu anh, giữa tình đôi lứa ta,
một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng
Bên bờ sông vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng
Mình em riêng đứng ngóng trông anh, với niềm tin thiết tha
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Đêm dần qua ánh ban mai đang lan tràn dâng tới.
Trên bờ sông soi bóng em dài, xa xa phía chân trời.
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Cảm nhận:
Có thể nói đây là một bài hát buồn về một mối tình vô vọng. Chính người con gái cũng hiểu được, ý thức được điều ấy. Nhưng bản thân, trong tim mình thì lại không hề muốn tin và vẫn cứ muốn hy vọng và đợi chờ.

Có thể thấy là không phải vô tình mà trong khổ đầu tiên, từ hạnh phúc được đặt trong ngoặc kép. Cái này có lẽ cũng giống vở VN nhà mình. Thấy con gái đã lớn rồi mà không có bạn trai bằng xương bằng thịt bên cạnh mà cứ mong ngóng một bóng hình nào đó có thể là rất đẹp, rất tuyệt vời nhưng không thực tế thì bà con xúm vào trêu, dè bỉu là con bé này thế mà sướng, hạnh phúc thật đấy. Ở đây cô bé hoàn toàn cô đơn, phải chịu áp lực không những từ việc cả đội bạn gái đều có người yêu (tủi thân), mà còn bị mọi người chọc ngoáy lung tung (càng tủi thân hơn nữa). Tệ thật đấy, hoá ra ở dâu cũng thế cả thôi, tây cũng như ta, con người vẫn không thể thoát khỏi những cái tầm thường như thế.

Ở khổ thứ ba đoạn Словно тень крыла. (Như bóng của đôi cánh) có thể hiểu nôm na là "như bóng câu qua cửa sổ"" đại loại nói đến thời gian lướt đi nhanh như bóng của cánh chim. Việt hoá câu này có thể là Đêm và bình minh cứ qua đi nhanh như bóng chim câu. Đối với người con gái có lẽ thời gian là một trở ngại thật đáng sợ, chính vì vậy mà rất nhiều khi người ta có những cái chặc lưỡi tưởng như để giải thoát khỏi bao lời đàm tiếu, để giải phóng bản thân, nhưng thực ra lại là sự bắt đầu của những nỗi niềm u uất mới, không bao giờ hết. Cô gái trong bài hát này lại khác hoàn toàn.

Sự tin tưởng và kiên định trong đợi chờ của cô bé càng lớn dần và càng vững chắc qua ba khổ của bài hát từ "đã tin" ở khổ đầu đến "đã đợi và đã tin" ở khổ 2 và rồi "đã đợi, mãi luôn đợi và tin" ở khổ cuối.
Mặc kệ thời gian, bỏ ngoài tai mọi đàm tiếu để kiên định với bản thân và tình cảm của mình, có lẽ thật khó mà tìm được người như cô bé này trong cái xã hội hiện đại như ngày nay. Tiếc thay!

Hình bóng người yêu của cô gái không được thể hiện rõ trong bài hát. Không ai biết được đó là một con người thật, đã ra đi (đi hẳn hoặc có thể sẽ quay lại) hay đó là một hình bóng mới chỉ tồn tại trong tư tưởng của cô gái chứ không hề có thật (kiểu như chị em nhà ta sùng bái thần tượng ấy mà). Nhưng thật ra thì có gì quan trọng đâu, cái chính là niềm tin của mỗi người thôi mà. Tình yêu cũng kiểu như một thứ tôn giáo ấy nhỉ.

Điều này khiến ta nghi ngờ chính sự hiện hữu của anh ta. Và ở đây một thành công lớn là hình ảnh đôi bờ. Hai cạnh song song của dòng sông cuộc đời. Luôn song hành nhưng không bào giờ gặp được nhau. Bởi vì bản chất sự vật là như thế, bản chất tình yêu ngây thơ của cô bé là thế. Nếu như hai bờ sông gặp được nhau rồi thì còn đâu là con sông. Và nếu như cô gái gặp được người mình yêu rồi thì đâu còn bài hát "Đôi bờ để chúng ta thưởng thức nữa.

Giai điệu của bài hát này thật êm dịu, đúng như tâm hồn cô gái. Chỉ với giai điệu thôi, có thể nói bài hát này đã thật tuyệt vời rồi. Bản dịch bài hát sang tiếng việt như vẫn lưu hành có thể nói là khá thành công. Song có điều là thể hiện không hoàn toàn đúng như nguyên bản. Có lẽ điều làm sai khác nhất là ở câu "đôi bờ đâu cách xa". Theo như thiển ý của mình hai câu điệp khúc đầu nên đổi thành " một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ, ôi mãi xa". Còn ở hai câu điệp khúc cuối nên đổi thành "mặc dù sông sóng nước long lanh, đôi bờ, ôi, mãi xa" thì phù hợp hơn.
(Đoạn cảm nhận từ hanoicorner)


Những bản tình ca Nga ngọt ngào đi về trong tâm hồn những con người đã từng đến Nga và chưa bao giờ đặt chân lên mảnh đất của tuyết trắng ấy. Tôi là một nguời chưa từng một lần đặt chân đến nước Nga. Đất nước Nga trong tôi chỉ là những bài hát và những bộ phim một thời: Khi đán sếu bay qua, Maxcova ko tin vào những giọt nước mắt... Chỉ có vậy mà sao thân thương đến thế.

Một ngày lang thang trên sông Hồng lặng nhìn con nước lững lờ trôi cuốn theo những mệt mỏi và muộn phiền qua đi theo tháng năm tôi nghĩ về bài hát Đôi bờ. Dường như cảm xúc trong tôi tận đến lúc ấy mới tìm được điểm khởi nguồn.

Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói lên lời, em hạnh phúc nhất đời
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.

Từ “đêm dài” chuyển thành “cây cỏ hoa như nói lên lời” - có gì như thể đổi thay…Tôi nghĩ về một câu hát tôi chưa thể giải mã được:

“Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta một dòng sông sóng nước long lanh”

Giữa hai người có một dòng sông ư, phải chăng dòng sông ấy chính là sự xa cách? Một dòng sông sóng nước long lanh mà đôi bờ không cách xa, thế thì hẳn phải có một chiếc cầu. Tôi ào lên cầu Thăng Long để mà đứng nhìn xuống. Gió sông thổi lồng lộng. Lắm lúc người ta suy nghĩ thiệt là trẻ con ghê, em nhỉ? Cứ nghĩ đến một dòng sông dài lại ước hiện ra một chiếc cầu nối đôi bờ lại. Dưới chân tôi là sông, nước trôi hờ hững. Tôi ngóng cổ xuống mong tìm một cánh bèo, tìm một màu tím lung linh giữa những con nước ấy. Còn những bông hoa tím ngắt thuỷ chung là còn chờ đợi nhau…

Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng
Bên dòng sông, vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng
Mình em đứng ngóng trông anh, với niềm tin thiết tha
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.

Gió sông Hồng cứ thổi vào xơ xác. Ai đang trong tay ai giờ này ấm êm? Đợi chờ ấy là nhớ mong khắc khoải. Đợi chờ ấy là dằng dặc một niềm mong. Nhưng người ta còn có một “niềm mong” để mà ngóng về. Cô gái trong bài hát của tôi và em đang nghĩ về những điều thật là đẹp. Hẳn niềm tin của cô ấy vào ngày mai sẽ là trong trẻo vô cùng, em nhỉ? Chàng trai sẽ trở về sóng vai cùng cô ấy bước theo dòng. Cô gái ấy đang một mình nhưng cô ấy không cô độc lẻ loi vì trong trái tim cô ấy ngập tràn một niềm yêu, em có thấy không em?

Đêm dần qua, ánh ban mai đang lan tràn dâng tới
Trên bờ sông soi bóng em dài, xa xa phía chân trời
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.

Câu hát sao mà giống một bức vẽ đến thế, một bức vẽ đẹp lung linh. Này là sắc rực rỡ tươi tắn lung linh của nắng, màu trời chắc chắn là xanh lắm, phải thế không em? Giữa cỏ cây hoa lá có một dáng người nhỏ bé bên dòng sông nước xanh thẳm, với đôi mắt sáng long lanh và cái dáng thiệt mềm mại ấy hoà cùng vào dáng của sông và cây cỏ. Một bức tranh với nhiều ánh sáng trong đó điểm nhấn của ánh sáng sẽ dồn cả vào mắt để ánh lên một niềm tin diệu kỳ. Tôi biết rồi, bức tranh ấy đẹp lắm.

Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa...

Cuối cùng của từng đoạn lời bao giờ cũng được chốt lại bằng một câu hát:

Một dòng sông sóng nước long lanh đôi bờ đâu cách xa.

Tôi đã hiểu vì sao họ không cách xa rồi. Ánh mắt lung linh niềm tin ấy sẽ thay cho một chiếc cầu để nối đôi dòng. Sẽ không còn sự cách xa nữa, em nhỉ? Em sẽ trở về vào một ngày nắng…

Khắc khoải, da diết, những giai điệu của Đôi bờ lặng lẽ trôi trôi như dòng sông đang chảy dưới chân tôi. Gió lại táp vào mặt, cảm giác mình nhỏ bé vô cùng. Ước mình như đôi tình nhân kia

Đôi bờ đâu cách xa....
(Theo: webtretho.com )

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »