Bỏ người yêu vì không muốn làm búp bê tủ kính

-= Bỏ người yêu vì không muốn làm búp bê tủ kính =-

Nó chẳng xinh nhưng cũng đủ để người khác phải nhìn. Mà mỗi lần như thế, người yêu nó tỏ ra khó chịu lắm: "Lần sau đừng có mặc váy ngắn quá thế". Từ đó, nó cất vào tủ cái váy màu nâu dài chớm đầu gối mà nó ưa thích.

Sau thư giãn với dàn hợp xướng cóc nhái ở quê ngoại, nó gói gém đồ đạc vào cái ba lô bé tẹo, nhảy xe đò về thành phố. Nó đã quyết định rồi, về đến Hà Nội là sẽ quẳng ngay cái mối tình tươi đẹp kéo dài 4 năm của nó vào lavabo và giật xả nước...
Suốt 4 năm qua nó được gì cơ chứ? Một người đàn ông chiều chuộng, cung phụng và nâng niu nó lắm. Nó sống trong những ngày tràn ngập tình yêu và nắng mới. Cho dù ngay từ đầu, nó nhận ra người yêu nó chỉ muốn nó là của riêng, không giao lưu nữa, không đàn đúm với đám bạn mà nó yêu quý nữa. Người yêu thích nó mặc váy, để tóc dài, đi giày 3 phân nữ tính; nói năng nhẹ nhàng, cười vừa phải với người xung quanh, đặc biệt là đám đàn ông càn rỡ nào đó.
Rồi nó cũng dần thích nghi sống trong tủ kính như thế. Nó chẳng xinh nhưng cũng đủ để người khác phải nhìn. Mà mỗi lần như thế, người yêu nó tỏ ra khó chịu lắm: "Lần sau đừng có mặc váy ngắn quá thế". Từ đó, nó cất vào tủ cái váy màu nâu dài chớm đầu gối mà nó ưa thích. Không mặc cũng chẳng sao. Nó nghĩ vậy.
"Mai lớp cấp 3 họp, cho em đi nhé". Mặt người yêu nó từ xanh chuyển sang màu đỏ rất nhanh. "Họp gì mà họp lắm thế, đi rồi lại uống bia rượu chứ có gì đâu mà tham gia!". Nó im lặng. Vì nó biết, lần nào họp lớp mà có bốn thằng chơi thân với nó từ hồi lớp 10 là người đàn ông nó yêu tỏ ra khó chịu tới bất thường. "Hay anh đi với em?". "Thôi, đừng đi nữa, ở nhà". Người yêu nó cũng không dám gắt gỏng nhưng giọng nói cương quyết lắm. Nó biết là khó thay đổi ý kiến.
"Tao không đi họp lớp ngày mai đâu!". Một trong bốn thằng bạn nó nhảy dựng lên: "Điên à, mấy năm mới họp một lần, mà đây là kỷ niệm 10 năm ra trường, mày phải có mặt chứ". Thằng bạn tiếp tục nài nỉ điều gì đó mà nó chẳng buồn nghe. Nó đang mải nghĩ đến bộ mặt sa sầm của người yêu khi biết nó cố tình chống lệnh.
Mấy năm yêu nhau, cả bốn thằng bạn thân này nó cũng gói cất vào tủ như cái váy nâu dài chớm đầu gối kia, chứ nói gì đến những đứa bạn sơ khác. Có lần loáng thấy cả bốn thằng đi lướt qua, nó cũng chỉ kịp nhoẻn miệng cười rồi biến mất vào đám đông cùng người yêu. Mỗi lần như thế, nó nhận thức rõ lắm việc nó đã đánh mất những thằng bạn mà nó yêu quý trước khi yêu người đàn ông nó đang ôm thật chặt này.
"Mai qua đón tao nhé. Tao đi vậy". Đầu dây bên kia cười he he. Nó biết, khi đặt máy xuống, thằng bạn đó sẽ gọi cho ba thằng kia và thông báo: Có sự xuất hiện của nó vào buổi vui ngày mai. Bốn thằng bạn không hề phàn nàn nửa lời khi nó bỏ chúng mấy năm qua. Thi thoảng lắm, gọi điện thoại vẫn giòn như pháo Tết. Cả bốn thằng đều biết người yêu nó khó tính lắm, và quan trọng hơn là không thích đám bạn của nó. Mãi sau này nó mới biết, đó chỉ vì lòng tự ti cao của gã đàn ông mà nó yêu, tự ti vì bốn thằng bạn nó giỏi giang, hào sảng hơn người nên thành kiến với chúng...
Tất nhiên, buổi họp lớp hôm đó vui tới bến. Đứa bạn nào cũng ra hỏi thăm vì nó biến mất trên giang hồ trong thời gian đủ khiến người khác băn khoăn với nhiều giả thiết. Bốn thằng bạn nó là vui nhất. Chúng ăn uống hỉ hả vì việc nó xuất hiện tại đây là một kỳ tích lớn. Với bốn thằng bạn, nó là một nguồn cảm hứng vô tận và là người chúng nó có thể nói chuyện từ ngày này sang ngày khác mà không chán.
Nó cũng uống. Lâu lắm nó mới lại uống. Chỉ khi ở gần bốn thằng này, nó mới thực sự được sống thật với con người của nó. Sống với những câu nói "nhẫn tâm", những câu chửi bậy xả stress thoải mái nhất. Quan trọng nhất, nó đã được sống lại những phút giây của sự vui vẻ tột độ. Thoáng qua trong đầu nó suy nghĩ: Một ngày không kè kè người yêu, sao nó tự do thoải mái thế cơ chứ. Điện thoại nó tắt ngóm cả ngày...
10h nó mới mò về đến nhà trong tâm trạng hưng phấn. Bật điện thoại, một loạt tin nhắn đến: "Tại sao em lại tắt máy?"; "Tại sao em không nghe lời anh? Như thế là em coi thường anh, không tôn trọng anh" "Tại sao..?". Nó quăng điện thoại vào giường, chui vào nhà tắm xả vòi hoa sen. Nó chẳng thèm trả lời tin nhắn, nó muốn được sống cả ngày với những sự dễ chịu hiếm hoi. Chui vào chăn, cuộn tròn rồi lăn ra ngủ. Nó lại mơ thấy cả bọn hát hò, nhảy múa...
Nó dậy muộn. Vơ cái áo, lao vội xuống gác, miệng vẫn lẩm bẩm bài hát mà nó thích, bài tối qua hát chung với bốn thằng bạn. Nó chợt sững lại một lát khi nhìn thấy bộ mặt hằm hằm ngồi ở sa-lông chờ từ lúc nào. "Chào anh", nó nhoẻn một nụ cười gượng gạo rồi chỉ nói được như vậy.
"Chúng ta cần nói chuyện". Nén tiếng thở dài, nó biết thế nào cũng sẽ diễn ra một buổi căng thẳng đầy triết lý sống. Người yêu nó là một chuẩn mực của cuộc sống, của các mối quan hệ, của công-dung- ngôn- hạnh người phụ nữ... Nó ngồi nghe một cách nhẫn nại không phản kháng. Lần nào ngồi nghe xong, nó cũng thấy cần phải tự kiểm điểm bản thân và trái tim nó kết luận: Sai rồi!
Thêm nửa năm, nó tiếp tục sống cuộc sống trong tủ kính một cách an bình. Nó thầm cảm ơn bốn thằng bạn 6 tháng qua không gọi nó nửa lời. Bọn chúng cũng không muốn làm cuộc sống của nó có biến động. Vì sự thèm khát được gặp bốn thằng này bị nó nén chặt trong lòng, chỉ cần một cuộc nhắn tin hay cú điện thoại lúc nửa đêm, nó sẽ chẳng kìm được nữa mà sẽ lại gật đầu, đi chơi với chúng. Rồi, sẽ lại nghỉ làm cả buổi để nghe triết lý của cuộc sống này...
"Đi mua cùng tao một số thực phẩm, mai bọn tao đi chùa Hương 2 ngày"- thằng bạn đến thẳng nhà đề nghị. Bốn thằng này đã quen với việc đi đâu nó cũng lo hậu cần chu đáo, từ cái tăm, cái băng gạc. Nó gật đầu thật nhẹ, rồi leo lên xe thằng bạn ra chợ. Nó biết, đi qua đêm thì thế nào cũng phải mua thêm bộ bài tây cho chúng. Đêm ở trên đó cũng chẳng có gì mà chơi, ngoài sát phạt nhau. Mà bốn thằng thì đủ chân quá rồi.
Tối nay người yêu nó đi học tiếng Anh, nó sẽ được rảnh cả tối. Nó cứ đi lại khắp phòng suy nghĩ rồi dừng lại nhìn cái điện thoại trên bàn. "Chẳng nhẽ để bốn thằng kia đi không có nó. Vậy thì ai sẽ lo việc ăn uống cho bọn hắn? Rồi thể nào cũng xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn khi vắng nó cho mà xem". Bao ý nghĩ về chuyến đi Chùa Hương sáng sớm mai quấn lấy nó.
Mua xong đồ, bốn thằng cũng không đứa nào dám đề nghị nó đi cùng. "Mai tao sẽ đi cùng chúng mày, có mặt tại nơi hẹn cũ nhé". Gửi tin đi, lập tức nó tắt máy. Nó sợ nó sẽ thay đổi ý kiến...
Bốn thằng chào đón nó bằng bánh mì và túi trái cây mà nó mua hôm qua. Vậy là đã hai lần nó đi chơi mà không được người yêu cho phép. Lần này còn đi qua đêm nữa chứ. Nó chẹp miệng, thôi về giải thích sau, chỉ để lại cái tin nhắn gọn gàng: "Em đi Chùa Hương hai ngày".
Nó hăm hở leo hết bậc đá này đến bậc đá khác. Chùa Hương mùa này bắt đầu lạnh. Chân đau nhừ. Cả bọn thuê chiếu trong cái lán rộng đủ trải 5 cái; tức là ngủ chung với nhiều nhóm hành hương khác nữa. Bốn thằng vừa nhấc đồ đạc vào góc là lôi ngay bộ bài ra đánh. Nó ngồi xem một lúc rồi giở bánh mì, phết thêm pa-tê, xúc xích, dưa chuột đưa cho chúng chén. Nó cũng ngoạm một miếng, thấy nghèn nghẹn. Trên vùng núi này mất sóng toàn bộ, mà bưu điện thì xa chỗ nó trọ quá. Thôi, chẳng gọi về nữa...
Nằm co quắp, quấn chăn thặt chặt nhưng nó vẫn cảm nhận được cái lạnh ngấm tới tận xương. Cọ xương xẩu vào tấm phản gỗ, nó cứ ngọ ngoạy không yên. Chẳng thằng nào thèm để ý tới nó. Chúng còn mải cười khà khà mỗi khi có thằng móm, hay đền làng. Tự dưng nó nghĩ, nếu có người yêu ở đây, chẳng cần nó phải nói là anh sẽ tự trải cái áo to sù sụ cho nó nằm. Rồi sẽ xoa tay, xoa chân cho nó đến khi nào ấm mới thôi. Chân nó mà lạnh thể nào cả đêm cũng chẳng ngủ được...
"Này, dậy nấu hộ bọn tao nồi mì tôm". Nửa đêm mấy thằng bạn đói và thèm đồ nóng. Nó trở dậy đi thuê nồi, thuê bếp. Tại nó dặn mấy thằng: "Khi nào đói gọi tao nấu mì tôm cho mà ăn. Ăn ngoài hàng không đảm bảo". Tính nó cẩn thận thế. Được nhìn cả lũ xì xụp nồi mì mà nó nấu, nó cũng hạnh phúc lây.
Đi hai lượt tất, chân nó vẫn lạnh như đá. Chẳng ngủ được, nó dậy sớm để chuẩn bị nấu mì sáng cho lũ kia. Thấy cả bốn thằng nằm lăn lóc sau cuộc sát phạt cả đêm qua. Vớ cái nồi mì còn lỏng chỏng vài sợi, nó đi ra chum nước. Sương muối còn chưa tan hết. Nhón cái giẻ ướt mèm, nó lấy đôi đũa cũ ngoáy rửa nồi. Ở nhà, những việc này cũng chẳng đến lượt nó. Nó là con út, bố mẹ ly dị từ hồi học lớp 9, nên mẹ nó chiều lắm. Bữa nào cũng ăn tới mồm, xong nó được phép chui tọt lên phòng chả phải làm gì.
"Có gì ăn chưa mày ơi, tao đói quá!"- Một trong bốn thằng chắc kiến bò bụng không ngủ được, mò dậy đòi ăn.
"Ăn cái gì, mày đi mà nấu nhé, tao không hầu mãi được". Cái nồi đen nhẻm toàn nhọ rơi xuống chân nó, nước bắn tung toé. Thằng kia tròn mắt, mặt nghệt ra. Sự to tiếng của nó khiến ba thằng còn lại ngồi dựng dậy. Biết nó lên cơn điên, chúng nhấm nháy nhau đi sang hàng bên cạnh ăn sáng. Chẳng hiểu sao tự dưng nó như vậy. Chắc tại cả đêm không ngủ được vì lạnh. Rồi bực mình vì mấy thằng không đứa nào hỏi han, quan tâm gì đến giấc ngủ của nó như người yêu nó vẫn từng làm. Vậy là cộng dồn lại, bực bội.
Những bậc tam cấp ướt nhẻm sương. Bọn kia lún cún xách hết đồ. Kéo khoá áo lên tận cổ, quấn lại cái khăn thêm một vòng, nó theo chân bốn thằng leo nốt lên khu chùa chính. Thấy nó đi chậm, một thằng dừng lại đưa tay cho nó vịn leo lên cùng. Đến tối, rồi nó cũng về tới Hà Nội.
Vừa tới cổng nhà đã thấy cái lưng quen quen đợi sẵn. "Đi nói chuyện". Vẫn cái giọng ra lệnh đó. Chẳng cho nó cất cả cái ba lô to đùng toàn lộc chùa, rồi còn cả mía, củ đậu do mấy thằng kia mua cho nó mang về nhà làm quà.
Nó xách cái ba lô lẽo đẽo đi theo người yêu vào quán cà phê yên ắng. Vụ này nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần: Tơi tả. Nó chờ một seri học thuyết từ cái gương mặt chữ điền điển trai ngồi đối diện.
Người yêu nó bắt đầu nói....
Chưa bao giờ trong thời gian 4 năm yêu, nó có cảm giác chật chội như hôm nay...
"Thế bây giờ em định thế nào? Không thể tiếp diễn những sự việc như thế này được. Về sau lấy nhau nếu xảy ra những chuyện như vậy thì có mà chia tay sớm. Em cần phải thay đổi lối sống buông thả, tập trung cho gia đình. Em cũng phải giữ tiếng cho anh chứ, không thể một mình đi qua đêm với bốn thằng đàn ông như thế được. Em phải hiểu, miệng thế gian nó ác lắm....".
Người yêu nó lên một loạt khẩu hiệu nào khác nữa mà nó cũng không nhớ hết. Sự ngột ngạt trong tim nó càng ngày càng thấy rõ hơn. Như có ai đang bóp nghẹn....
Nó uể oải đứng dậy. Bàn tay to đùng giằng lấy nó giật ngã ngồi trở lại cái ghế. "Đang nói chuyện cơ mà. Em có thái độ gì thế?". "Thôi, mình chia tay đi. Em là người không còn phù hợp với anh nữa".
Gỡ tay đang giữ chặt cổ tay, mặt nó vô cảm đến mức đáng sợ. Không một cảm xúc được bật ra cùng lời nói. Nó nhìn rõ lắm ánh mắt bàng hoàng của người đàn ông đối diện. Trong 4 năm qua, chưa lần nào khi người yêu giáo huấn, nó dám bật lại một câu. Nó coi người đàn ông này như một vị trọng tài quốc tế có uy tín, luôn luôn đúng!
Đẩy cánh cửa quán cà phê bước ra đường. Không khí bên ngoài ùa cả vào lá phổi đang bẹp dúm của nó. Hít một hơi thật sâu như để lấy lại sức lực, lấy lại can đảm bước chân ra đi. Bỏ lại sau lưng người đàn ông nó sùng bái với những mớ lý thuyết xanh rờn. Một tình cảm chân thật đầu đời của người con gái. 4 năm với nhiều hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đó giờ sao thấy chật chội với nó thế. Phá tung cái tủ kính nhốt 4 năm, nó bắt xe ôm về nhà...
Mẹ đón nó ở cửa với nụ cười tươi. Đến lúc nhìn thấy mẹ, nước mắt nó trực trào ra, lòng dạ như có ai xát muối. Mẹ quý người yêu nó lắm, đã coi như con cái trong nhà. "Sống hiền lành như nó thì về sau cuộc đời con sẽ sung sướng. Chịu khó vất vả tí về tài chính nhưng còn hơn lấy kẻ giàu có coi mình không ra gì con ạ".
Mẹ mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ buồn nhiều lắm. Mẹ bảo, đời mẹ đã vất vả chuyện tình cảm, nên mẹ rất lo cho cảnh con gái sống nửa mái nhà như cuộc đời mẹ. Thôi, rồi mẹ cũng sẽ phải biết...
Một tuần, hai tuần rồi ba tuần, người yêu nó không gọi điện, nhắn tin hay đến nhà. Mẹ hỏi, nó bảo đi công tác. Nó biết, quyết định đột ngột của nó khiến một gã đàn ông sĩ diện như anh không khỏi sốc. Nó có thể nói sẵng với mẹ, nói sẵng với những thằng bạn mặt nhăn nhở kia nhưng với người yêu thì lúc nào cũng ngoan như cún. Người yêu nó thích nó thế nào, nó sẽ hệt như thế....
Sang tuần thứ tư, người yêu nó gọi điện yêu cầu đi nói chuyện. Lần đầu tiên nó cảm thấy muốn ói khi lại bị đề nghị "đi nói chuyện". Sao trong suốt 4 năm qua nó có thể ngồi nghe những buổi thuyết giảng dài lê thê mà không phản kháng như thế được cơ chứ? Sao lúc nào nó cũng thấy người yêu đúng? Mà sao nó thấy cái tủ kính mình ngồi suốt 4 năm qua trong như pha lê? Nó từ chối. Nó không muốn lại bị kéo vào cái tủ kính kia ngồi tiếp cho đến hết cuộc đời. Một ngày nó cũng không muốn....
Nó xuống tóc. Dạo này nó hay bực dọc vì mái tóc dài. Nó nhìn từng đoạn tóc rơi xuống đất mà cảm thấy hài lòng. Từ nay sẽ không mất thời gian chăm sóc cho đám tóc này nữa. Mà cũng chẳng còn cần ai vuốt mày nên tao cắt luôn. Những đôi giày cao 3 phân được cho vào túi nylon nhét tủ, thay bằng đôi giầy thể thao, moca. Nó lôi từ góc tủ những chiếc quần bò rách te tua, mấy chiếc áo phông hình thù quái đản thay thế cho những chiếc váy duyên dáng kiểu ngớ ngẩn.
Đi mãi với đám bạn nó cũng lại chán. Bốn thằng biết nó đã bỏ người yêu nên càng dành thời gian cho nó nhiều hơn. Nhưng trái tim nó rỗng quá. Hình như do quen sống trong một chế độ quân quản chặt chẽ, nên giờ thả lỏng ra ngoài, nó thấy chơi vơi. Có những tối, nó cứ đi mãi con đường Thanh Niên nó và người yêu hay đi. Nhiều lần đi mua quần áo, nó lại vô tình sờ cái áo sơ mi kẻ mà người yêu nó thích. Chỉ thoảng qua thôi, nó lại muốn đến nhà người đàn ông nó trót yêu...
Nhiều lần nó chẳng cầm được lòng, muốn nhấc máy gọi. Nhưng nó lại sợ rồi không thể thoát ra được nỗi tù túng của tình yêu đó. Nó có gặp người yêu thêm vài lần nữa. Lần nào người yêu nó cũng khóc và đề nghị nó suy nghĩ lại. Nó lại mềm lòng....
Tối hôm đó, nó đi lang thang trên phố. Nó cứ đứng nhìn con ma-nơ-canh mặc áo cưới đứng trong tủ kính trên Phố Huế thật lâu. Trông gương mặt ma-nơ-canh hạnh phúc lắm. Nó đang nghĩ, không biết nó mặc áo cưới thì có hạnh phúc được như thế không?
Hơi lạnh chớm đông khiến nó rùng mình. Rảo bước nhanh, như trốn chạy. Tay nó lại lạnh cóng. Nó thèm thế cái cảm giác được ủ ấm từ người yêu nó. Không được, nó không thể quay lại với con người đó. Nó sợ cảm giác ngạt thở...
Nó không thể sống trong tủ kính thêm được nữa. Đút hai tay buốt lạnh vào túi áo, nó rảo bước về nhà, nơi mẹ nó đang đợi...
Nó cũng không biết, quyết định của đứa con gái 23 tuổi lúc đó là đúng hay sai nữa....

Theo Paris by 9's blog

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »