-= Tôi Yêu Em =-

-= Love =-

I loved you, and I probably still do,
And for awhile the feeling may remain;
But let my love no longer trouble you,
I do not wish to cause you any pain.
I loved you; and the hopelessness I knew,
The jealousy, the shyness -- though in vain --
Made up a love so tender and so true
As may God grant you to be loved again

-= Tôi Yêu Em =-

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.


Puskin
Thuý Toàn dịch

Bỏ người yêu vì không muốn làm búp bê tủ kính

Bỏ người yêu vì không muốn làm búp bê tủ kính

-= Bỏ người yêu vì không muốn làm búp bê tủ kính =-

Nó chẳng xinh nhưng cũng đủ để người khác phải nhìn. Mà mỗi lần như thế, người yêu nó tỏ ra khó chịu lắm: "Lần sau đừng có mặc váy ngắn quá thế". Từ đó, nó cất vào tủ cái váy màu nâu dài chớm đầu gối mà nó ưa thích.

Sau thư giãn với dàn hợp xướng cóc nhái ở quê ngoại, nó gói gém đồ đạc vào cái ba lô bé tẹo, nhảy xe đò về thành phố. Nó đã quyết định rồi, về đến Hà Nội là sẽ quẳng ngay cái mối tình tươi đẹp kéo dài 4 năm của nó vào lavabo và giật xả nước...
Suốt 4 năm qua nó được gì cơ chứ? Một người đàn ông chiều chuộng, cung phụng và nâng niu nó lắm. Nó sống trong những ngày tràn ngập tình yêu và nắng mới. Cho dù ngay từ đầu, nó nhận ra người yêu nó chỉ muốn nó là của riêng, không giao lưu nữa, không đàn đúm với đám bạn mà nó yêu quý nữa. Người yêu thích nó mặc váy, để tóc dài, đi giày 3 phân nữ tính; nói năng nhẹ nhàng, cười vừa phải với người xung quanh, đặc biệt là đám đàn ông càn rỡ nào đó.
Rồi nó cũng dần thích nghi sống trong tủ kính như thế. Nó chẳng xinh nhưng cũng đủ để người khác phải nhìn. Mà mỗi lần như thế, người yêu nó tỏ ra khó chịu lắm: "Lần sau đừng có mặc váy ngắn quá thế". Từ đó, nó cất vào tủ cái váy màu nâu dài chớm đầu gối mà nó ưa thích. Không mặc cũng chẳng sao. Nó nghĩ vậy.
"Mai lớp cấp 3 họp, cho em đi nhé". Mặt người yêu nó từ xanh chuyển sang màu đỏ rất nhanh. "Họp gì mà họp lắm thế, đi rồi lại uống bia rượu chứ có gì đâu mà tham gia!". Nó im lặng. Vì nó biết, lần nào họp lớp mà có bốn thằng chơi thân với nó từ hồi lớp 10 là người đàn ông nó yêu tỏ ra khó chịu tới bất thường. "Hay anh đi với em?". "Thôi, đừng đi nữa, ở nhà". Người yêu nó cũng không dám gắt gỏng nhưng giọng nói cương quyết lắm. Nó biết là khó thay đổi ý kiến.
"Tao không đi họp lớp ngày mai đâu!". Một trong bốn thằng bạn nó nhảy dựng lên: "Điên à, mấy năm mới họp một lần, mà đây là kỷ niệm 10 năm ra trường, mày phải có mặt chứ". Thằng bạn tiếp tục nài nỉ điều gì đó mà nó chẳng buồn nghe. Nó đang mải nghĩ đến bộ mặt sa sầm của người yêu khi biết nó cố tình chống lệnh.
Mấy năm yêu nhau, cả bốn thằng bạn thân này nó cũng gói cất vào tủ như cái váy nâu dài chớm đầu gối kia, chứ nói gì đến những đứa bạn sơ khác. Có lần loáng thấy cả bốn thằng đi lướt qua, nó cũng chỉ kịp nhoẻn miệng cười rồi biến mất vào đám đông cùng người yêu. Mỗi lần như thế, nó nhận thức rõ lắm việc nó đã đánh mất những thằng bạn mà nó yêu quý trước khi yêu người đàn ông nó đang ôm thật chặt này.
"Mai qua đón tao nhé. Tao đi vậy". Đầu dây bên kia cười he he. Nó biết, khi đặt máy xuống, thằng bạn đó sẽ gọi cho ba thằng kia và thông báo: Có sự xuất hiện của nó vào buổi vui ngày mai. Bốn thằng bạn không hề phàn nàn nửa lời khi nó bỏ chúng mấy năm qua. Thi thoảng lắm, gọi điện thoại vẫn giòn như pháo Tết. Cả bốn thằng đều biết người yêu nó khó tính lắm, và quan trọng hơn là không thích đám bạn của nó. Mãi sau này nó mới biết, đó chỉ vì lòng tự ti cao của gã đàn ông mà nó yêu, tự ti vì bốn thằng bạn nó giỏi giang, hào sảng hơn người nên thành kiến với chúng...
Tất nhiên, buổi họp lớp hôm đó vui tới bến. Đứa bạn nào cũng ra hỏi thăm vì nó biến mất trên giang hồ trong thời gian đủ khiến người khác băn khoăn với nhiều giả thiết. Bốn thằng bạn nó là vui nhất. Chúng ăn uống hỉ hả vì việc nó xuất hiện tại đây là một kỳ tích lớn. Với bốn thằng bạn, nó là một nguồn cảm hứng vô tận và là người chúng nó có thể nói chuyện từ ngày này sang ngày khác mà không chán.
Nó cũng uống. Lâu lắm nó mới lại uống. Chỉ khi ở gần bốn thằng này, nó mới thực sự được sống thật với con người của nó. Sống với những câu nói "nhẫn tâm", những câu chửi bậy xả stress thoải mái nhất. Quan trọng nhất, nó đã được sống lại những phút giây của sự vui vẻ tột độ. Thoáng qua trong đầu nó suy nghĩ: Một ngày không kè kè người yêu, sao nó tự do thoải mái thế cơ chứ. Điện thoại nó tắt ngóm cả ngày...
10h nó mới mò về đến nhà trong tâm trạng hưng phấn. Bật điện thoại, một loạt tin nhắn đến: "Tại sao em lại tắt máy?"; "Tại sao em không nghe lời anh? Như thế là em coi thường anh, không tôn trọng anh" "Tại sao..?". Nó quăng điện thoại vào giường, chui vào nhà tắm xả vòi hoa sen. Nó chẳng thèm trả lời tin nhắn, nó muốn được sống cả ngày với những sự dễ chịu hiếm hoi. Chui vào chăn, cuộn tròn rồi lăn ra ngủ. Nó lại mơ thấy cả bọn hát hò, nhảy múa...
Nó dậy muộn. Vơ cái áo, lao vội xuống gác, miệng vẫn lẩm bẩm bài hát mà nó thích, bài tối qua hát chung với bốn thằng bạn. Nó chợt sững lại một lát khi nhìn thấy bộ mặt hằm hằm ngồi ở sa-lông chờ từ lúc nào. "Chào anh", nó nhoẻn một nụ cười gượng gạo rồi chỉ nói được như vậy.
"Chúng ta cần nói chuyện". Nén tiếng thở dài, nó biết thế nào cũng sẽ diễn ra một buổi căng thẳng đầy triết lý sống. Người yêu nó là một chuẩn mực của cuộc sống, của các mối quan hệ, của công-dung- ngôn- hạnh người phụ nữ... Nó ngồi nghe một cách nhẫn nại không phản kháng. Lần nào ngồi nghe xong, nó cũng thấy cần phải tự kiểm điểm bản thân và trái tim nó kết luận: Sai rồi!
Thêm nửa năm, nó tiếp tục sống cuộc sống trong tủ kính một cách an bình. Nó thầm cảm ơn bốn thằng bạn 6 tháng qua không gọi nó nửa lời. Bọn chúng cũng không muốn làm cuộc sống của nó có biến động. Vì sự thèm khát được gặp bốn thằng này bị nó nén chặt trong lòng, chỉ cần một cuộc nhắn tin hay cú điện thoại lúc nửa đêm, nó sẽ chẳng kìm được nữa mà sẽ lại gật đầu, đi chơi với chúng. Rồi, sẽ lại nghỉ làm cả buổi để nghe triết lý của cuộc sống này...
"Đi mua cùng tao một số thực phẩm, mai bọn tao đi chùa Hương 2 ngày"- thằng bạn đến thẳng nhà đề nghị. Bốn thằng này đã quen với việc đi đâu nó cũng lo hậu cần chu đáo, từ cái tăm, cái băng gạc. Nó gật đầu thật nhẹ, rồi leo lên xe thằng bạn ra chợ. Nó biết, đi qua đêm thì thế nào cũng phải mua thêm bộ bài tây cho chúng. Đêm ở trên đó cũng chẳng có gì mà chơi, ngoài sát phạt nhau. Mà bốn thằng thì đủ chân quá rồi.
Tối nay người yêu nó đi học tiếng Anh, nó sẽ được rảnh cả tối. Nó cứ đi lại khắp phòng suy nghĩ rồi dừng lại nhìn cái điện thoại trên bàn. "Chẳng nhẽ để bốn thằng kia đi không có nó. Vậy thì ai sẽ lo việc ăn uống cho bọn hắn? Rồi thể nào cũng xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn khi vắng nó cho mà xem". Bao ý nghĩ về chuyến đi Chùa Hương sáng sớm mai quấn lấy nó.
Mua xong đồ, bốn thằng cũng không đứa nào dám đề nghị nó đi cùng. "Mai tao sẽ đi cùng chúng mày, có mặt tại nơi hẹn cũ nhé". Gửi tin đi, lập tức nó tắt máy. Nó sợ nó sẽ thay đổi ý kiến...
Bốn thằng chào đón nó bằng bánh mì và túi trái cây mà nó mua hôm qua. Vậy là đã hai lần nó đi chơi mà không được người yêu cho phép. Lần này còn đi qua đêm nữa chứ. Nó chẹp miệng, thôi về giải thích sau, chỉ để lại cái tin nhắn gọn gàng: "Em đi Chùa Hương hai ngày".
Nó hăm hở leo hết bậc đá này đến bậc đá khác. Chùa Hương mùa này bắt đầu lạnh. Chân đau nhừ. Cả bọn thuê chiếu trong cái lán rộng đủ trải 5 cái; tức là ngủ chung với nhiều nhóm hành hương khác nữa. Bốn thằng vừa nhấc đồ đạc vào góc là lôi ngay bộ bài ra đánh. Nó ngồi xem một lúc rồi giở bánh mì, phết thêm pa-tê, xúc xích, dưa chuột đưa cho chúng chén. Nó cũng ngoạm một miếng, thấy nghèn nghẹn. Trên vùng núi này mất sóng toàn bộ, mà bưu điện thì xa chỗ nó trọ quá. Thôi, chẳng gọi về nữa...
Nằm co quắp, quấn chăn thặt chặt nhưng nó vẫn cảm nhận được cái lạnh ngấm tới tận xương. Cọ xương xẩu vào tấm phản gỗ, nó cứ ngọ ngoạy không yên. Chẳng thằng nào thèm để ý tới nó. Chúng còn mải cười khà khà mỗi khi có thằng móm, hay đền làng. Tự dưng nó nghĩ, nếu có người yêu ở đây, chẳng cần nó phải nói là anh sẽ tự trải cái áo to sù sụ cho nó nằm. Rồi sẽ xoa tay, xoa chân cho nó đến khi nào ấm mới thôi. Chân nó mà lạnh thể nào cả đêm cũng chẳng ngủ được...
"Này, dậy nấu hộ bọn tao nồi mì tôm". Nửa đêm mấy thằng bạn đói và thèm đồ nóng. Nó trở dậy đi thuê nồi, thuê bếp. Tại nó dặn mấy thằng: "Khi nào đói gọi tao nấu mì tôm cho mà ăn. Ăn ngoài hàng không đảm bảo". Tính nó cẩn thận thế. Được nhìn cả lũ xì xụp nồi mì mà nó nấu, nó cũng hạnh phúc lây.
Đi hai lượt tất, chân nó vẫn lạnh như đá. Chẳng ngủ được, nó dậy sớm để chuẩn bị nấu mì sáng cho lũ kia. Thấy cả bốn thằng nằm lăn lóc sau cuộc sát phạt cả đêm qua. Vớ cái nồi mì còn lỏng chỏng vài sợi, nó đi ra chum nước. Sương muối còn chưa tan hết. Nhón cái giẻ ướt mèm, nó lấy đôi đũa cũ ngoáy rửa nồi. Ở nhà, những việc này cũng chẳng đến lượt nó. Nó là con út, bố mẹ ly dị từ hồi học lớp 9, nên mẹ nó chiều lắm. Bữa nào cũng ăn tới mồm, xong nó được phép chui tọt lên phòng chả phải làm gì.
"Có gì ăn chưa mày ơi, tao đói quá!"- Một trong bốn thằng chắc kiến bò bụng không ngủ được, mò dậy đòi ăn.
"Ăn cái gì, mày đi mà nấu nhé, tao không hầu mãi được". Cái nồi đen nhẻm toàn nhọ rơi xuống chân nó, nước bắn tung toé. Thằng kia tròn mắt, mặt nghệt ra. Sự to tiếng của nó khiến ba thằng còn lại ngồi dựng dậy. Biết nó lên cơn điên, chúng nhấm nháy nhau đi sang hàng bên cạnh ăn sáng. Chẳng hiểu sao tự dưng nó như vậy. Chắc tại cả đêm không ngủ được vì lạnh. Rồi bực mình vì mấy thằng không đứa nào hỏi han, quan tâm gì đến giấc ngủ của nó như người yêu nó vẫn từng làm. Vậy là cộng dồn lại, bực bội.
Những bậc tam cấp ướt nhẻm sương. Bọn kia lún cún xách hết đồ. Kéo khoá áo lên tận cổ, quấn lại cái khăn thêm một vòng, nó theo chân bốn thằng leo nốt lên khu chùa chính. Thấy nó đi chậm, một thằng dừng lại đưa tay cho nó vịn leo lên cùng. Đến tối, rồi nó cũng về tới Hà Nội.
Vừa tới cổng nhà đã thấy cái lưng quen quen đợi sẵn. "Đi nói chuyện". Vẫn cái giọng ra lệnh đó. Chẳng cho nó cất cả cái ba lô to đùng toàn lộc chùa, rồi còn cả mía, củ đậu do mấy thằng kia mua cho nó mang về nhà làm quà.
Nó xách cái ba lô lẽo đẽo đi theo người yêu vào quán cà phê yên ắng. Vụ này nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần: Tơi tả. Nó chờ một seri học thuyết từ cái gương mặt chữ điền điển trai ngồi đối diện.
Người yêu nó bắt đầu nói....
Chưa bao giờ trong thời gian 4 năm yêu, nó có cảm giác chật chội như hôm nay...
"Thế bây giờ em định thế nào? Không thể tiếp diễn những sự việc như thế này được. Về sau lấy nhau nếu xảy ra những chuyện như vậy thì có mà chia tay sớm. Em cần phải thay đổi lối sống buông thả, tập trung cho gia đình. Em cũng phải giữ tiếng cho anh chứ, không thể một mình đi qua đêm với bốn thằng đàn ông như thế được. Em phải hiểu, miệng thế gian nó ác lắm....".
Người yêu nó lên một loạt khẩu hiệu nào khác nữa mà nó cũng không nhớ hết. Sự ngột ngạt trong tim nó càng ngày càng thấy rõ hơn. Như có ai đang bóp nghẹn....
Nó uể oải đứng dậy. Bàn tay to đùng giằng lấy nó giật ngã ngồi trở lại cái ghế. "Đang nói chuyện cơ mà. Em có thái độ gì thế?". "Thôi, mình chia tay đi. Em là người không còn phù hợp với anh nữa".
Gỡ tay đang giữ chặt cổ tay, mặt nó vô cảm đến mức đáng sợ. Không một cảm xúc được bật ra cùng lời nói. Nó nhìn rõ lắm ánh mắt bàng hoàng của người đàn ông đối diện. Trong 4 năm qua, chưa lần nào khi người yêu giáo huấn, nó dám bật lại một câu. Nó coi người đàn ông này như một vị trọng tài quốc tế có uy tín, luôn luôn đúng!
Đẩy cánh cửa quán cà phê bước ra đường. Không khí bên ngoài ùa cả vào lá phổi đang bẹp dúm của nó. Hít một hơi thật sâu như để lấy lại sức lực, lấy lại can đảm bước chân ra đi. Bỏ lại sau lưng người đàn ông nó sùng bái với những mớ lý thuyết xanh rờn. Một tình cảm chân thật đầu đời của người con gái. 4 năm với nhiều hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đó giờ sao thấy chật chội với nó thế. Phá tung cái tủ kính nhốt 4 năm, nó bắt xe ôm về nhà...
Mẹ đón nó ở cửa với nụ cười tươi. Đến lúc nhìn thấy mẹ, nước mắt nó trực trào ra, lòng dạ như có ai xát muối. Mẹ quý người yêu nó lắm, đã coi như con cái trong nhà. "Sống hiền lành như nó thì về sau cuộc đời con sẽ sung sướng. Chịu khó vất vả tí về tài chính nhưng còn hơn lấy kẻ giàu có coi mình không ra gì con ạ".
Mẹ mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ buồn nhiều lắm. Mẹ bảo, đời mẹ đã vất vả chuyện tình cảm, nên mẹ rất lo cho cảnh con gái sống nửa mái nhà như cuộc đời mẹ. Thôi, rồi mẹ cũng sẽ phải biết...
Một tuần, hai tuần rồi ba tuần, người yêu nó không gọi điện, nhắn tin hay đến nhà. Mẹ hỏi, nó bảo đi công tác. Nó biết, quyết định đột ngột của nó khiến một gã đàn ông sĩ diện như anh không khỏi sốc. Nó có thể nói sẵng với mẹ, nói sẵng với những thằng bạn mặt nhăn nhở kia nhưng với người yêu thì lúc nào cũng ngoan như cún. Người yêu nó thích nó thế nào, nó sẽ hệt như thế....
Sang tuần thứ tư, người yêu nó gọi điện yêu cầu đi nói chuyện. Lần đầu tiên nó cảm thấy muốn ói khi lại bị đề nghị "đi nói chuyện". Sao trong suốt 4 năm qua nó có thể ngồi nghe những buổi thuyết giảng dài lê thê mà không phản kháng như thế được cơ chứ? Sao lúc nào nó cũng thấy người yêu đúng? Mà sao nó thấy cái tủ kính mình ngồi suốt 4 năm qua trong như pha lê? Nó từ chối. Nó không muốn lại bị kéo vào cái tủ kính kia ngồi tiếp cho đến hết cuộc đời. Một ngày nó cũng không muốn....
Nó xuống tóc. Dạo này nó hay bực dọc vì mái tóc dài. Nó nhìn từng đoạn tóc rơi xuống đất mà cảm thấy hài lòng. Từ nay sẽ không mất thời gian chăm sóc cho đám tóc này nữa. Mà cũng chẳng còn cần ai vuốt mày nên tao cắt luôn. Những đôi giày cao 3 phân được cho vào túi nylon nhét tủ, thay bằng đôi giầy thể thao, moca. Nó lôi từ góc tủ những chiếc quần bò rách te tua, mấy chiếc áo phông hình thù quái đản thay thế cho những chiếc váy duyên dáng kiểu ngớ ngẩn.
Đi mãi với đám bạn nó cũng lại chán. Bốn thằng biết nó đã bỏ người yêu nên càng dành thời gian cho nó nhiều hơn. Nhưng trái tim nó rỗng quá. Hình như do quen sống trong một chế độ quân quản chặt chẽ, nên giờ thả lỏng ra ngoài, nó thấy chơi vơi. Có những tối, nó cứ đi mãi con đường Thanh Niên nó và người yêu hay đi. Nhiều lần đi mua quần áo, nó lại vô tình sờ cái áo sơ mi kẻ mà người yêu nó thích. Chỉ thoảng qua thôi, nó lại muốn đến nhà người đàn ông nó trót yêu...
Nhiều lần nó chẳng cầm được lòng, muốn nhấc máy gọi. Nhưng nó lại sợ rồi không thể thoát ra được nỗi tù túng của tình yêu đó. Nó có gặp người yêu thêm vài lần nữa. Lần nào người yêu nó cũng khóc và đề nghị nó suy nghĩ lại. Nó lại mềm lòng....
Tối hôm đó, nó đi lang thang trên phố. Nó cứ đứng nhìn con ma-nơ-canh mặc áo cưới đứng trong tủ kính trên Phố Huế thật lâu. Trông gương mặt ma-nơ-canh hạnh phúc lắm. Nó đang nghĩ, không biết nó mặc áo cưới thì có hạnh phúc được như thế không?
Hơi lạnh chớm đông khiến nó rùng mình. Rảo bước nhanh, như trốn chạy. Tay nó lại lạnh cóng. Nó thèm thế cái cảm giác được ủ ấm từ người yêu nó. Không được, nó không thể quay lại với con người đó. Nó sợ cảm giác ngạt thở...
Nó không thể sống trong tủ kính thêm được nữa. Đút hai tay buốt lạnh vào túi áo, nó rảo bước về nhà, nơi mẹ nó đang đợi...
Nó cũng không biết, quyết định của đứa con gái 23 tuổi lúc đó là đúng hay sai nữa....

Theo Paris by 9's blog

Tắt shared ẩn

Tắt shared ẩn

Tắt shared ẩn

Như đã biết khi window khởi động xong, mặc định các ổ đĩa và một số thư mục trên máy tính của bạn sẻ được share ẩn. Nếu người dùng truy cập share ẩn bằng cách gõ vào theo cấu trúc sau (\\tenmaytinh\odiacantruycap$), sẻ truy cập vào ổ đĩa và lấy được dữ liệu trên máy tính của ta.
để tắt được các share ẩn này ta có thể tạo một file .bat có nội dung như sau:

net share c$ /delete /y
net share d$ /delete /y
net share e$ /delete /y
net share ADMIN$ /delete /y
net share IPC$ /delete /y


trong đó C, D, E là các ổ đĩa có trên máy tính của bạn. ADMIN, IPC là các thư mục mặc định được share ẩn.
lưu file với tên offshare.bat
để có hiệu lực khi khởi động vào window là các share này sẽ tắt, chúng ta copy file này bỏ vào thư mục Startup của window là được.
-= Anh Yêu Em =-

-= Anh Yêu Em =-

Năm học lớp 10.
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm học lớp 11.Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm cuối cấp.
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. “Bạn nhảy của em bị ốm”, em nói, “Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT.” Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : “Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Ngày tốt nghiệp.Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : “Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Vài năm sau.Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : “Tôi hứa” và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : “Anh đã đến, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Lễ tang.Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : “ Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc. Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…”
...
(Từ internet)
-= Đôi Bờ =-

-= Đôi Bờ =-

Đôi Bờ - ДВА БЕРЕГА

Bài hát của Masa, trong bộ phim "Жажда" (Khát).
Chưa được xem bộ phim này nhưng qua bài hát chắc mình cũng có thể cảm nhận đôi chút về nội dung phim
Download Here

LỜI BÀI HÁT

ДВА БЕРЕГА

Ночь была с ливнями
И трава в росе,
Про меня "счастливая"
Говорили все.
И сама я верила,
Сердцу вопреки:
Мы с тобой - два берега
У одной реки.

Утки все - парами,
Как с волной волна,
Все подруги с парнями,
Только я одна.
Всё ждала и верила,
Сердцу вопреки:
Мы с тобой - два берега
У одной реки.

Ночь была, был рассвет,
Словно тень крыла.
У меня другого нет,
Я тебя ждала.
Всё ждала и верила,
Сердцу вопреки:
Мы с тобой - два берега
У одной реки...
----------------

ĐÔI BỜ
Nhạc: nước Nga - Lời Việt:

Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phúc nhất đời
Lòng em riêng biết có yêu anh, giữa tình đôi lứa ta,
một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng
Bên bờ sông vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng
Mình em riêng đứng ngóng trông anh, với niềm tin thiết tha
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Đêm dần qua ánh ban mai đang lan tràn dâng tới.
Trên bờ sông soi bóng em dài, xa xa phía chân trời.
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Cảm nhận:
Có thể nói đây là một bài hát buồn về một mối tình vô vọng. Chính người con gái cũng hiểu được, ý thức được điều ấy. Nhưng bản thân, trong tim mình thì lại không hề muốn tin và vẫn cứ muốn hy vọng và đợi chờ.

Có thể thấy là không phải vô tình mà trong khổ đầu tiên, từ hạnh phúc được đặt trong ngoặc kép. Cái này có lẽ cũng giống vở VN nhà mình. Thấy con gái đã lớn rồi mà không có bạn trai bằng xương bằng thịt bên cạnh mà cứ mong ngóng một bóng hình nào đó có thể là rất đẹp, rất tuyệt vời nhưng không thực tế thì bà con xúm vào trêu, dè bỉu là con bé này thế mà sướng, hạnh phúc thật đấy. Ở đây cô bé hoàn toàn cô đơn, phải chịu áp lực không những từ việc cả đội bạn gái đều có người yêu (tủi thân), mà còn bị mọi người chọc ngoáy lung tung (càng tủi thân hơn nữa). Tệ thật đấy, hoá ra ở dâu cũng thế cả thôi, tây cũng như ta, con người vẫn không thể thoát khỏi những cái tầm thường như thế.

Ở khổ thứ ba đoạn Словно тень крыла. (Như bóng của đôi cánh) có thể hiểu nôm na là "như bóng câu qua cửa sổ"" đại loại nói đến thời gian lướt đi nhanh như bóng của cánh chim. Việt hoá câu này có thể là Đêm và bình minh cứ qua đi nhanh như bóng chim câu. Đối với người con gái có lẽ thời gian là một trở ngại thật đáng sợ, chính vì vậy mà rất nhiều khi người ta có những cái chặc lưỡi tưởng như để giải thoát khỏi bao lời đàm tiếu, để giải phóng bản thân, nhưng thực ra lại là sự bắt đầu của những nỗi niềm u uất mới, không bao giờ hết. Cô gái trong bài hát này lại khác hoàn toàn.

Sự tin tưởng và kiên định trong đợi chờ của cô bé càng lớn dần và càng vững chắc qua ba khổ của bài hát từ "đã tin" ở khổ đầu đến "đã đợi và đã tin" ở khổ 2 và rồi "đã đợi, mãi luôn đợi và tin" ở khổ cuối.
Mặc kệ thời gian, bỏ ngoài tai mọi đàm tiếu để kiên định với bản thân và tình cảm của mình, có lẽ thật khó mà tìm được người như cô bé này trong cái xã hội hiện đại như ngày nay. Tiếc thay!

Hình bóng người yêu của cô gái không được thể hiện rõ trong bài hát. Không ai biết được đó là một con người thật, đã ra đi (đi hẳn hoặc có thể sẽ quay lại) hay đó là một hình bóng mới chỉ tồn tại trong tư tưởng của cô gái chứ không hề có thật (kiểu như chị em nhà ta sùng bái thần tượng ấy mà). Nhưng thật ra thì có gì quan trọng đâu, cái chính là niềm tin của mỗi người thôi mà. Tình yêu cũng kiểu như một thứ tôn giáo ấy nhỉ.

Điều này khiến ta nghi ngờ chính sự hiện hữu của anh ta. Và ở đây một thành công lớn là hình ảnh đôi bờ. Hai cạnh song song của dòng sông cuộc đời. Luôn song hành nhưng không bào giờ gặp được nhau. Bởi vì bản chất sự vật là như thế, bản chất tình yêu ngây thơ của cô bé là thế. Nếu như hai bờ sông gặp được nhau rồi thì còn đâu là con sông. Và nếu như cô gái gặp được người mình yêu rồi thì đâu còn bài hát "Đôi bờ để chúng ta thưởng thức nữa.

Giai điệu của bài hát này thật êm dịu, đúng như tâm hồn cô gái. Chỉ với giai điệu thôi, có thể nói bài hát này đã thật tuyệt vời rồi. Bản dịch bài hát sang tiếng việt như vẫn lưu hành có thể nói là khá thành công. Song có điều là thể hiện không hoàn toàn đúng như nguyên bản. Có lẽ điều làm sai khác nhất là ở câu "đôi bờ đâu cách xa". Theo như thiển ý của mình hai câu điệp khúc đầu nên đổi thành " một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ, ôi mãi xa". Còn ở hai câu điệp khúc cuối nên đổi thành "mặc dù sông sóng nước long lanh, đôi bờ, ôi, mãi xa" thì phù hợp hơn.
(Đoạn cảm nhận từ hanoicorner)


Những bản tình ca Nga ngọt ngào đi về trong tâm hồn những con người đã từng đến Nga và chưa bao giờ đặt chân lên mảnh đất của tuyết trắng ấy. Tôi là một nguời chưa từng một lần đặt chân đến nước Nga. Đất nước Nga trong tôi chỉ là những bài hát và những bộ phim một thời: Khi đán sếu bay qua, Maxcova ko tin vào những giọt nước mắt... Chỉ có vậy mà sao thân thương đến thế.

Một ngày lang thang trên sông Hồng lặng nhìn con nước lững lờ trôi cuốn theo những mệt mỏi và muộn phiền qua đi theo tháng năm tôi nghĩ về bài hát Đôi bờ. Dường như cảm xúc trong tôi tận đến lúc ấy mới tìm được điểm khởi nguồn.

Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói lên lời, em hạnh phúc nhất đời
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.

Từ “đêm dài” chuyển thành “cây cỏ hoa như nói lên lời” - có gì như thể đổi thay…Tôi nghĩ về một câu hát tôi chưa thể giải mã được:

“Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta một dòng sông sóng nước long lanh”

Giữa hai người có một dòng sông ư, phải chăng dòng sông ấy chính là sự xa cách? Một dòng sông sóng nước long lanh mà đôi bờ không cách xa, thế thì hẳn phải có một chiếc cầu. Tôi ào lên cầu Thăng Long để mà đứng nhìn xuống. Gió sông thổi lồng lộng. Lắm lúc người ta suy nghĩ thiệt là trẻ con ghê, em nhỉ? Cứ nghĩ đến một dòng sông dài lại ước hiện ra một chiếc cầu nối đôi bờ lại. Dưới chân tôi là sông, nước trôi hờ hững. Tôi ngóng cổ xuống mong tìm một cánh bèo, tìm một màu tím lung linh giữa những con nước ấy. Còn những bông hoa tím ngắt thuỷ chung là còn chờ đợi nhau…

Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng
Bên dòng sông, vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng
Mình em đứng ngóng trông anh, với niềm tin thiết tha
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.

Gió sông Hồng cứ thổi vào xơ xác. Ai đang trong tay ai giờ này ấm êm? Đợi chờ ấy là nhớ mong khắc khoải. Đợi chờ ấy là dằng dặc một niềm mong. Nhưng người ta còn có một “niềm mong” để mà ngóng về. Cô gái trong bài hát của tôi và em đang nghĩ về những điều thật là đẹp. Hẳn niềm tin của cô ấy vào ngày mai sẽ là trong trẻo vô cùng, em nhỉ? Chàng trai sẽ trở về sóng vai cùng cô ấy bước theo dòng. Cô gái ấy đang một mình nhưng cô ấy không cô độc lẻ loi vì trong trái tim cô ấy ngập tràn một niềm yêu, em có thấy không em?

Đêm dần qua, ánh ban mai đang lan tràn dâng tới
Trên bờ sông soi bóng em dài, xa xa phía chân trời
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.

Câu hát sao mà giống một bức vẽ đến thế, một bức vẽ đẹp lung linh. Này là sắc rực rỡ tươi tắn lung linh của nắng, màu trời chắc chắn là xanh lắm, phải thế không em? Giữa cỏ cây hoa lá có một dáng người nhỏ bé bên dòng sông nước xanh thẳm, với đôi mắt sáng long lanh và cái dáng thiệt mềm mại ấy hoà cùng vào dáng của sông và cây cỏ. Một bức tranh với nhiều ánh sáng trong đó điểm nhấn của ánh sáng sẽ dồn cả vào mắt để ánh lên một niềm tin diệu kỳ. Tôi biết rồi, bức tranh ấy đẹp lắm.

Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa...

Cuối cùng của từng đoạn lời bao giờ cũng được chốt lại bằng một câu hát:

Một dòng sông sóng nước long lanh đôi bờ đâu cách xa.

Tôi đã hiểu vì sao họ không cách xa rồi. Ánh mắt lung linh niềm tin ấy sẽ thay cho một chiếc cầu để nối đôi dòng. Sẽ không còn sự cách xa nữa, em nhỉ? Em sẽ trở về vào một ngày nắng…

Khắc khoải, da diết, những giai điệu của Đôi bờ lặng lẽ trôi trôi như dòng sông đang chảy dưới chân tôi. Gió lại táp vào mặt, cảm giác mình nhỏ bé vô cùng. Ước mình như đôi tình nhân kia

Đôi bờ đâu cách xa....
(Theo: webtretho.com )

Cài Đặt Windows Qua Mạng (RIS)

Cài đặt window qua mạng (RIS)
Phần I: Cài Đặt RIS server

Nguồn:
Training Kit 70 – 270
http://support.microsoft.com/kb/325862

Các bước cấu hình:
Cài Window 2003 Server RIS
Tạo Image lưu trên server
Tạo file answer
Authorize RIS trong Active Directory
Phân quyền USER để dùng RIS cài window

Môi trường làm việc - Cấu hình phần cứng và phần mềm:
Máy server: Sử dụng window 2003 server, phải cấu hình các dịch vụ mạng sau:
Domain Name System (DNS Service)
Dynamic Host Configuration Protocol (DHCP)
Active Directory "Directory" service
Máy client: Phải có đĩa mềm hay card mạng có thể boot được.

1.Cài Window 2003 Server RIS
Start -> Control Panel -> Add or Remove Programs. -> Add/Remove Windows Components -> Remote Installation Services -> Next. -> Finish ->restart computer.

2.Tạo Image lưu trên server:
Khởi động RIS: Start-> Administrative tool-> Remote intallation service setup (Run -> Risetup)
Click next tại màn hình welcome -> xuất hiện hộp thoại, Chọn vị trí đặt thư mục share file ảnh



Chọn dòng Respond to client computers requesting service



Chọn đường dẫn chứa source của win cần cài đặt.

Click next trong các hợp thoại tiếp theo và chờ 1 tí sau đó click vào Done trong hợp thoại sau:

3.Tạo file answer
Giải nén file DEPLOY.cab trong thư mục Tools của winxp. Chạy file setupmgr.exe.
Click next trong hộp thoại welcome ..., Chọn dòng Remote Installation Services

Chọn dòng Fully Automated

Điền đầy đủ thông tin vào cửa sổ Window Setup Manager
Sau đó lưu file remboot.sif tại đường dẫn R:\RemoteInstall\Setup\English\Images\WINDOWS\i386\templates (nơi chứa source cài đặt window)

4.Authorize RIS trong Active Directory
Sau khi cài đặt RIS, RIS server phải được authorized trong Active Directory.
Start -> Administrative Tools -> DHCP. Right-click DHCP -> Manage Authorized Servers.
Nếu không có server trong danh sách thì ta click Authorize, chọn tên hay địa chỉ IP của RIS server, khi đó click OK.

5.Phân quyền USER để dùng RIS cài window
Start -> Administrative Tools -> Active Directory Users and Computers.
Tạo OU, trong OU tạo user (user này ta cấp quyền để cài đặt window). Click phải vào OU vừa tạo, chọn Delegate Control.
Click next tại hộp thoại welcome -> click add tại hộp thoại tiếp theo -> ta chọn user vừa tạo trong OU lúc nãy.
Click next, chọn "Create a Custom task to delegate" trong hộp thoại task to delegate -> next
Chọn option "This Folder, existing object in this folder, and..." trong hộp thoại Active Derectory Object Type.
Click next và chọn các option "Create/Deletion of Specific Child Object" và option "Create Computer Objects" -> click next và finish

Trong AD, click phải vào tên miền chọn properties -> Chọn group policy -> edit. Trong group policy object -> user configuration ->window setting ->remote installation service ->double click vào choice option bên phải. Chọn Enable trong mục Automatic Setup ->OK

Câu hỏi về TCP - FIN - RST ...

Câu hỏi về TCP - FIN - RST ...

Hỏi:
1) Đối với TCP, FIN và RST khác nhau ở những điểm nào?
2) Tại sao tình trạng "man in the middle" có thể xảy ra với giao thức TCP?
3) Thành phần nào quan trọng nhất cho việc inject một TCP packet vào một luồng dữ liệu đang chuyển gởi giữa 2 đầu client / server?
Trả lời:
1/ Trong TCP, cờ FIN (Finish) được sử dụng khi 1 bên muốn kết thúc TCP connection 1 cách "polite", và bên gửi FIN phải chắc chắn rằng bên còn lại đã nhận được FIN rồi mới thật sự đóng connection (do vậy trong tcp khi đóng kết nối sử dụng FIN sẽ có 1 bên gặp tình trạng time-out hay còn gọi là time-wait trong giai đoạn cuối cùng của 1 quá trình đóng kết nối), vì thế lúc vừa gửi FIN đi thì connection vẫn tồn tại (data trong TCP Buffer vẫn còn). Còn cờ RST (Reset) là để đóng TCP conntection 1 cách "impolite", tức là bên gửi RST, sau khi gửi RST thì bên đó ko cần quan tâm đển bên còn lại có nhận được hay ko mà nó sẽ đóng connection ngay lập tức (xoá sạch data trong TCP Buffer) sau khi gửi gói RST kia, và bên còn lại khi nhận gói RST cũng "tự hiểu", tự đóng connection mà ko cần thông báo trở lại cho bên gửi RST
2/ Theo em, TCP là 1 giao thức Reliable (so với UDP), nhưng tính reliability là ở tính toàn vẹn dữ liệu, nhưng toàn vẹn ở đây ko phải là ko bị hacker sửa đổi mà toàn vẹn ở đây là TCP cung cấp cơ chế để kiểm soát luồng dữ liệu (flow data control), do đó ko gây ra việc dữ liệu bị thiếu sót (do nghẽn mạng hay gì gì đó(. Tuy nhiên về mặt Security thì TCP ko hẳn là an toàn. Ở đấy có 2 trường hợp, trường hợp thứ 1 là 1 connection đã được thiếp lập từ trước bởi victim, lúc này attacker sẽ sử dụng kỹ thuật Hjacking (cũng thuộc MIMT) nhưng bởi vì đối với TCP thì số sequence chính là "sinh tử huyệt" của nó do đó trong 1 cuộc tấn công Man In The Middle thì Attack hoàn toàn có thể lấy được số sequence và "nắm quyền" connection đó. Còn đối với trường hợp 2 là victim thiết lập connection sau khi đã bị MIMT thì ko có gì để nói, vì lúc này TCP hay UDP cũng như nhau thôi
3/ Số Sequence và "nguyên tắc" generate chuỗi sequence (tùy thuộc vào cách Implement của từng OS/kernel)
(Hvaonline)