Bỗng chuông điện thoại trong cặp tôi reo lên. Giọng một người đàn ông rất lạ:
- Em không nhận ra anh à?
- Xin lỗi, anh là ai? Tôi thật sự không biết!
- Em quên anh rồi phải không?
Sau câu nói đó, tôi kịp nhận ra giọng của anh, cái giọng trầm ấm từng làm cho trái tim tôi rung động... Nhưng đã xa lắm rồi, đã lâu lắm rồi...
***
Ngày đó, tôi và anh yêu nhau, một mối tình êm đềm. Lúc ấy tôi là cô học sinh lớp 12 dịu dàng, học giỏi. Còn anh đã học xong lớp 12 và ở nhà giúp bố mẹ làm công việc kinh doanh. Nhà anh giàu có, anh cũng đẹp trai, hào hoa, lại ấp ủ nhiều tham vọng và luôn đặt ra tiêu chuẩn cho người yêu của mình là phải có bằng đại học, phải thành đạt.
Ngày có kết quả thi đại học, tôi đã không đậu trường nào cả. Tôi rất buồn. Vì ở một làng quê nghèo khổ như quê tôi, nếu muốn thay đổi cuộc sống hay thành đạt thì phải đậu đại học. Hơn nữa, tôi yêu anh và cũng biết được những mong muốn của anh ở tôi.
Một hôm, chúng tôi đi chơi và tôi đã nói chuyện này cho anh biết.
- Em thi rớt đại học rồi. Có lẽ em sẽ tiếp tục ôn để thi thêm một năm nữa. Nếu đậu thì tốt, còn nếu không đậu, em sẽ học một nghề gì đó và đi làm, anh thấy sao?
- Em phải đậu đại học chứ không có con đường khác đâu - anh nói với tôi bằng giọng rất gay gắt.
- Đậu đại học thì ai cũng mong muốn, nhưng em chỉ mới giả thuyết rằng nếu năm sau mà không đậu thì em đi học nghề cũng được chứ sao, chẳng lẽ với anh người yêu mình phải có bằng đại học quan trọng thế sao? Chẳng lẽ vì thế mà anh không yêu em?
- Anh không thể nói trước được gì... Cuộc sống không phải chỉ có tình yêu là đủ.
Câu trả lời của anh đã làm cho tôi sụp đổ, hơn một năm trời yêu nhau, anh toan tính trong đầu rằng nếu tôi đậu đại học thì anh mới đặt tình yêu thật sự, còn nếu tôi thi rớt thì anh sẽ tìm đối tượng khác.
Tôi đã không thể chấp nhận được điều đó và tôi quyết định xa anh. Vì nếu tôi tiếp tục ở lại ngôi làng của mình, có lẽ tôi sẽ không đủ dũng cảm để chia tay với anh hoặc chứng kiến tình yêu của anh với người khác, vì tôi yêu anh rất nhiều.
Tôi xin phép cha mẹ cho tôi đến phụ may cho gia đình một người cậu ở trong Nam. Nơi đó gần một trường đại học. Tôi sẽ vừa đi làm vừa ôn thi đại học, để dù có rớt đại học một lần nữa tôi cũng có cái nghề bắt đầu cuộc sống mới.
Ngày tôi ra đi, anh như được giải thoát. Vì từ lâu, anh đã có tình ý với một cô gái vừa mới đậu đại học ở làng bên nhưng anh không dám nói chia tay với tôi...
Suốt một năm trời tôi làm việc và học hành như quên cả thời gian. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không quên được anh. Hình như tình yêu tôi dành cho anh rất nhiều... Nhưng nghĩ đến những gì anh đã nói nên cả năm trời tôi vẫn im lặng. Tôi mong biết bao anh gọi điện cho tôi và nói rằng anh yêu tôi, mong tôi hãy quay về... nhưng anh im lặng.
Ngày báo kết quả thi đại học tôi đậu hai trường một lúc. Mọi người trong gia đình tôi ai cũng mừng cho tôi, nhưng tự trong đáy lòng mình, tôi cảm thấy một nỗi buồn xa vắng.
Suốt hai năm học đại học, tôi không về quê vì tôi sợ gặp anh và đối mặt với nỗi buồn. Rồi tôi cũng gặp và yêu một người cùng trường với mình. Mùa hè năm đó, người yêu tôi về quê thăm nhà. Tôi ở lại nhà cậu để phụ công việc may mặc mà không về quê như những sinh viên khác... Một hôm, tôi nhận được điện thoại của anh:
- Anh không thể quên được em, hình như anh nhận ra rằng anh thật lòng yêu em.
Ba năm rồi anh mới gọi điện cho tôi, tôi mới được nghe giọng nói của anh, giọng nói vẫn trầm ấm và truyền cảm như ngày xưa... Một giọt nước mắt của tôi lăn dài và rớt trên ống nghe điện thoại cách xa anh hai ngàn cây số:
- Em đã mong anh nói điều này từ lâu, nhưng bây giờ thì có lẽ đã muộn rồi anh ạ, em biết anh đã có người yêu và em cũng vậy. Người yêu của em không có lỗi gì, em không thể làm tổn thương anh ấy...
Tôi tốt nghiệp đại học và đi dạy tại một trường ở TP.HCM. Rồi tôi kết hôn. Giờ đây chúng tôi đã có một cậu con trai kháu khỉnh. Tôi nghe đâu anh cũng đã kết hôn và đã có con. Cuộc sống hiện tại cuốn tôi trôi theo dòng thời gian và tôi không có thời gian để nghĩ ngợi gì nữa.
Hôm nay, anh lại gọi điện cho tôi và nói rằng anh vẫn còn rất nhớ tôi, anh nói rằng giá như ngày xưa anh không làm tôi tổn thương và không để tôi ra đi... Nhưng với tôi bây giờ anh nói ra những điều đó để làm gì, chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi phải sống với hiện tại và với những gì tôi đang có, đó mới là những điều có ý nghĩa nhất.