Cực Đông - Hình ảnh đám ĐÔNG chịu CỰC (Lượt đi)

  • Giống như những chuyến đi khác, tôi tìm hiểu những thông tin nơi đến từ internet và chuẩn bị mọi thứ cho chuyến Cực Đông lần này. Những hình ảnh đẹp miên man của vùng đất miền trung đã lôi cuốn mặt khác là niềm đam mê khám phá của các nam nữ thanh niên* trong đoàn mặc cho cơn bão số 1 trong năm tới rất đột ngột  và đang hoành hành. Quyết định đi chỉ cách thời điểm xuất phát vài giờ đồng hồ. (*Ngoại trừ một số thành viên mù tịt thông tin và bị lôi cuốn hoặc giã là những bạn không biết đi về đâu trong kì nghỉ dài như vậy, hầu như là rơi vào các trường hợp này!!!)
  • Đồ đi nắng, chuyển sang đồ đi mưa, nó có phần nặng hơn cho tất cả thành viên!
  • Tôi nghĩ, những hình ảnh tuyệt đẹp về cực Đông mà tôi nhìn thấy trên internet sẽ không còn trên tuyến đường chúng tôi đi qua lần này.
Chiếc xe rẽ vào ngã 3 đường vào Đầm Môn. Các phượt thủ tranh thủ ghi hình và diễn tả cảm xúc



  • Và rồi, xe cũng bắt đầu xuất phát tới nơi cả bọn cần.
  • Bầu trời xám xịt, mưa lại rơi, mưa càng lúc càng nặng hạt dần khi chúng tôi bước những bước chân đầu tiên.

Không thể ghi hình trong suốt tuyến đường là bãi cát như sa mạc phía đằng sau bức hình này.

Lúc này thì trời hơi tạnh tạnh... tranh thủ ghi hình, Zoi đang ngoãnh nhìn đồng bọn

Tội nghiệp Hiếu Phạm, vác cái lều thiệt là nặng mà vẫn bị ”khuyến mãi” thêm cánh tay của Chị Lương Mai

Gia đình Hiền Pretty, mặc dù rất mệt nhưng có lẻ cô nàng này rất nhạy cảm với ống kính.

Tóp đi giữa

2 cô nàng đi tóp cuối

Hình ảnh cả đoàn – do chú Ba làm photographer.

Zoi thấy thế mà khỏe, lúc nào cũng dẫn đầu đoàn.

Cặp đôi hoàn hảo.

Người cha đãm đang.

Có thể bị xói mòn nên tạo ra những con trường rộng thênh thang như thế này.

Bảy và người đẹp.

Cả bọn ngắm cảnh đẹp hiếm hoi và ngóng tuyến đường phía trước.

Có thể Tú đang giúp Phạm Hiếu bắt 1 con kiến bò đâu đó chăng?

Chổ này là đã hết vùng đất cát

1 buổi ăn trưa nhanh tại lều nhà chú Ba

Căn nhà của Chú Ba
  • Sau khi ăn trưa xong thì mưa tầm tã, nhưng vẫn phải đi...nét mệt mỏi lộ rõ trên từng khuôn mặt

Ngồi nghĩ ở lưng chừng đồi thứ nhất

Tiếp tục nghĩ ở trên đỉnh đồi thứ nhất


Trời hanh nắng khi cả đoàn đang ở giữa đồi thứ nhất và đồi thứ hai.
  • Sau khi xuất phát từ chân đồi thứ 2, trời lại mưa nên kh chọp được tấm nào cả.
  • Cái khó khăn trong ngày đi đầu tiên là lúc trời chập tối, mưa vẫn lộp độp trên các miếng nhựa áo mưa, mắt ai cũng lem nhem và cay rát vì nước mưa, lúc đó ai cũng thấm mệt, các thành viên cố gắn vượt ra khỏi các bụi cây rậm rạp của quả đồi thứ 2. Đoạn đường xuống thật dốc và xuất hiện đá lõm chõm... kh cẩn thận là rất dễ bị lăng cù cù xuống mà không cần bước. Đèn pin sáng lên rọi đường để anh em biết mà nhảy qua vài hòn đá đầu tiên.
  • Chú Ba nói đêm nay chúng ta cấm trại tại đây, lúc đó thì ai cũng thong thả một tí, nhưng gương mặt nào cũng đầy lo lắng

Ku Triết quá mệt, đói, lạnh và buồn ngủ nữa.

Các thành viên nam tranh thủ hạ trại và một số thành viên nữ thì nấu ăn.

Nét mặt trẻ trung và thơ ngây cho một chuyến đi như thế này...

Một ngày te tua với Hiền Pretty.
  • Bữa tối đã dọn ra, bữa ăn tối với 1 cái “bàn tầng”. (Một số người ngồi còn một số người phải đứng vì lều quá nhỏ. Người đứng muốn ăn gì thì nói người ngồi, bóc đưa lên và ùm.)
  • Các thành viên cũng được phát thuốc (nếu cần). lúc này nhận được một ánh mắt xa lạ và nét mặt tủi thân của chú Ba. Chú Ba nói rằng: “từ nhỏ sống ở nơi này tới giờ chưa biết viên thuốc là gì. Mấy đứa mới đi một ngày mà giờ đã uống thuốc.”

”Bàn tầng – nhóm ngồi”

”Bàn tầng – Nhóm đứng"

”Bàn tầng – tổng thể”

Ku Triết đã có giấc ngủ nhẹ nhàng trong túi ngủ kia...kh biết cái giò của a.Châu đặt đó đúng kh???

  • Bữa ăn tối cũng qua nhanh gọn với những tiếng cười át đi tiếng mưa rơi và gió rít.
  • Cảm nhận về giấc ngủ tối hôm đó của mỗi thành viên sẽ mỗi khác, nên cứ để yên, không phân tích. Nhưng hầu như ai cũng mong cho trời sáng nhanh nhanh.
  • Và rồi trời cũng sáng, vội vã xếp nhanh mấy cái lều, tiếp tục chuyến đi...lúc này thì 1 nhóm ở lại 1 nhóm nhảy ghềnh đá để tậng mắt thấy cực Đông.
  • Những ghềnh đá + trời mưa, thật là không dễ tí nào cả...

Phải bầm tay, dập chân để có được tấm hình này...chỉ có vậy thôi sao???

Uh...chỉ có vậy...rồi ta quay về!


Ăn sáng tại nơi tối qua.

Ba gương mặt bầng thầng nhất trong nhóm

Thu dọn chiến trường

Có phần tươi tĩnh hơn khi về...

Tranh thủ...




Một cử chỉ tốt hiếm hoi từ chị Lương đối với Phạm Hiếu

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »