Xuân

Xuân

- = Chế Lan Viên =-

Tôi có chờ đâu, có đợi đâu 
Đem chi xuân lại gợi thêm sầu? 
Với tôi, tất cả như vô nghĩa 
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau! 

Ai đâu trở lại mùa thu trước 
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng? 
Với của hoa tươi, muôn cánh rã, 
Về đây đem chắn nẻo xuân sang! 

Ai biết hồn tôi say mộng ảo 
Ý thu góp lại cản tình xuân? 
Có một người nghèo không biết tết 
Mang lì chiếc áo độ thu tàn! 

Có đứa trẻ thơ không biết khóc 
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran! 

Chao ôi! Mong nhớ! Ôi mong nhớ! 
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn.
Tình mất

Tình mất

- = Huy Cận =-

Ôi! Những kẻ tôi chỉ chào một bận,
Chân xa mau, lòng chưa kịp giao thân,
Trên đường tôi nếu trở lại vài lần,
Chắc ta đã yêu nhau rồi, - hẳn chứ..
Một lời nói nếu có gan ướm thử;
Một bàn tay đừng lưỡng lự trao thơ;
Một lúc nhìn thêm, đôi lúc tình cờ,
Chắc có lẽ đã làm nên luyến ái...

Yêu biết mấy nếu có lần gặp lại!

Tôi vụng về, tôi ngơ ngác, nên chi
Người bên tôi mà để người đi,
Tôi làm nũng, quyết giữ lòng kiêu hãnh;
Người ở đó, tôi làm như ghẻ lạnh;
Người đi rồi, thôi mong mỏi gì đâu!
Những bàn tay đáng lẽ phải giao nhau,
Hờ hững thế! Không chịu cầm lưu luyến.

Ôi! Những kẻ cùng tôi không hứa hẹn!
Người không quen nhưng tôi chắc sẽ yêu;
Mặt vừa nhìn mà chân đã muốn theo;
Tình mới chép một hai dòng nhật ký;
Tên viết tắt, tin rằng lòng nhớ kỹ
Bạn một hôm đi đến rất tình cờ;
Tình quên đi ở trong những bức thơ
Viết không gửi, xếp nằm trong sách cũ;
Ôi! Bao kẻ chỉ một lần gặp gỡ!
Bởi vì sao lòng tôi rất thương đau
Khi nghĩ thầm: "nếu ta đã gần nhau!..."
Thăng Long thành hoài cổ

Thăng Long thành hoài cổ

-= Bà Huyện Thanh Quan =-

Tạo hóa gây chi cuộc hí trường
Đến nay thấm thoắt mấy tinh sương
Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo,
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương,
Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,
Nước còn cau mặt với tang thương.
Ngàn năm gương cũ soi kim cổ.
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường
Giục giã

Giục giã

-= Xuân Diệu =-

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ, 
Em, em ơi, tình non đã già rồi; 
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi, 
Mau với chứ! Thời gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới 
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa, 
Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ, 
Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết! 
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt: 
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài 
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai; 
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn. 
Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến; 
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành. 
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh, 
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ 
Vì chút mây đi, theo làn vút gió. 
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi? 
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời, 
Giục hồng nhạn thiên di về cõi bắc. 
Ai nói trước lòng anh không phản trắc, 
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ? 
Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ, 
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi; 
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, 
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. 
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm, 
Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự. 
Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ! 
Em, em ơi! Tình non sắp già rồi...